Thần Y Trở Lại


Quách Bảo Hưng cười hi hi đáp: “Lãnh Kình Phong, tao đã nói rồi.

Kẻ nào dám cứu mày thì tao sẽ giết kẻ đó! Thế mà có kẻ không sợ chết nên tao lại phải ra tay thôi.

Để xem hắn còn dám cứu mày nữa không!”
Lãnh Như Yên lên tiếng: “Quách Bảo Hưng, anh cũng là người có tiếng tăm trên giang hồ.

Anh làm như vậy mà không sợ Thần Võ Ti can thiệp sao?”
Advertisement Quách Bảo Hưng hừ một cái, đáp: “Thần Võ Ti phải lo quá nhiều việc nên chết vài ba mạng người nhỏ nhoi, họ sẽ không quan tâm đâu”.

Lãnh Kình Phong quát lên rồi bước lên trước hai bước: “Quách Bảo Hưng, hôm nay tao có mất mạng cũng phải lấy được cái mạng chó của mày!”
Quách Bảo Hưng lùi một bước, cười âm hiểm đáp: “Vậy ư? Vậy để tao cho cả nhà đi theo bồi táng cùng mày nhé!”
Lãnh Kình Phong không khỏi kinh ngạc hỏi: “Quách Bảo Hưng, giữa hai chúng ta cũng đâu phải thâm thù đại hận không thể hoá giải.

Tại sao mày cứ cắn chặt không chịu buông tha, muốn đuổi cùng giết tận gia đình tao như vậy?”
Quách Bảo Hưng cười âm hiểm, đáp: “Lần trước tao mới sờ một chút mặt của con gái mày mà mày đánh tao bị thương.

Hôm nay tao sẽ ngủ với con gái mày trước mặt mày xem mày định làm gì.

Còn nữa, nghe nói nhà họ Lãnh chúng mày cũng có kha khá cơ nghiệp, nhưng từ hôm nay trở đi nó sẽ trở thành của tao!”
Nói rồi, bên ngoài lại có một gã người Europa bước vào.

Hắn mặc áo của người truyền đạo, chừng hơn năm mươi tuổi.

Hắn ta nói với Quách Bảo Hưng: “Cậu Quách, thuật thôi miên của tôi có thể khiến họ ngoan ngoãn giao hết tài sản cho cậu.

Có điều chúng ta đã thoả thuận với nhau sau khi việc thành, số tiền đó tôi sẽ nhận bốn phần”.

Quách Bảo Hưng cười đáp: “Không vấn đề gì.

Đâu phải lần đầu chúng ta hợp tác, ông cứ yên tâm đi, Bruce”.

Ngô Bình vẫn đứng trên cầu thang tầng hai, anh rút điện thoại ra quay lại mọi thứ.

Sau đó anh mới thong thả bước xuống, vừa đi vừa nói: “Giết người, cướp của.

Quách Bảo Hưng, gan mày không nhỏ đâu!”
Quách Bảo Hưng đột nhiên nghe tiếng nói từ trên lầu vọng xuống thì không khỏi giật mình.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Bình liền lập tức lao về phía anh với bàn tay đầy khói độc.

Ngô Bình bước dần xuống cầu thang, nhanh như chớp anh tung một cú đá.

Ngũ Long Thánh Quyền của anh uy lực vô cùng khủng khiếp, hai chân vững như chân rồng.

Quách Bảo Hưng chưa kịp phản ứng thì đã bị đạp trúng lồng ngực.

“Ối!”
Cú đá này, Ngô Bình dùng toàn bộ lực.

Lồng ngực của Quách Bảo Hưng lõm hẳn xuống, hắn bay hẳn lên cao rồi rơi cái huỵch xuống mặt đất.

Đó chính là sự khác biệt của tông sư cảnh giới Thần và cao thủ cảnh giới Khí.

Dù Quách Bảo Hưng đã luyện thành cương khí nhưng cũng không chịu nổi một đòn của Ngô Bình.

Quách Bảo Hưng vốn định dùng độc chưởng nhưng giờ hắn bị thương nặng, khí trong nội thể hỗn loạn, chân khí phân tán khắp nơi nên không thể khống chế độc tố trong cơ thể được nữa.

Chỉ vài phút sau, độc khí đã theo kinh mạch đi vào tâm mạch của hắn.

Mặt Quách Bảo Hưng tái xanh, toàn thân run rẩy, sau đó sùi bọt mép, đau đớn kêu rên thảm thiết.

Ngô Bình cúi xuống nhìn hắn, nói: “Tự tạo nghiệt, không thể được sống.

Đáng đời mày!”
Anh đạp lên đầu Quách Bảo Hưng một cái rồi đi về phía hai võ sư đi cùng Quách Bảo Hưng.

Hai kẻ này cũng đều tu luyện tới cảnh giới Khí.

Lúc này hai kẻ đó mặt xanh lét, nhanh chóng lùi lại phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui