“Quỳ xuống”, Ngô Bình lạnh lùng ra lệnh.
Hai kẻ đó đưa mắt nhìn nhau, người bên trái trầm giọng nói: “Anh bạn, tôi là…”
Ngô Bình huơ tay một cái, hai đạo Chỉ Phong đánh vào đầu gối một trong hai kẻ kia.
Kẻ đó kêu lên một tiếng rồi quỳ sụp xuống đất.
Advertisement
Gã còn lại thấy Ngô Bình ra tay thâm độc như vậy thì vội vã quỳ xuống, toàn thân không ngừng run rẩy.
Lãnh Kình Phong kinh ngạc: “Là chiêu thức của Niêm Hoa Chỉ sao?”
Lãnh Như Yên vội đáp: “Bố, Niêm Hoa Chỉ của con cũng là được Ngô Bình giúp đỡ nên gần đây mới có nhiều tiến bộ”.
Lãnh Kình Phong cười lớn: “Giỏi, rất giỏi!”
Lãnh Kình Phong đi tới trước mặt hai kẻ đang quỳ, không nói hai lời mà giáng hai chưởng vào đầu chúng.
Hai kẻ đó không kịp giãy giụa, lăn đùng ra đất.
Giờ chỉ còn lại kẻ tên là Bruce.
Hắn ta mặt không biến sắc, nói với Ngô Bình: “Anh bạn trẻ, tôi không liên quan đến việc này, là do Quách Bảo Hưng nhờ cậy nên tôi mới tới”.
“Vậy sao?”, Ngô Bình đứng trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người không tới một mét.
Bruce cười nói: “Anh bạn, chúng ta không nhất thiết phải động tay chân”.
Ngô Bình nhìn vào mắt Bruce, hỏi: “Không phải biết thôi miên sao? Thử thôi miên tôi xem”.
Bruce cười đáp: “Anh bạn, xin đừng đùa như vậy.
Thuật thôi miên không thể dễ dàng khai triển, hãy nhìn vào chiếc nhẫn trên tay tôi…”
Ngô Bình liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn.
Chiếc nhẫn loé lên một tia sáng, tay Bruce lắc lư vài cái, mắt Ngô Bình trừng lên không động đậy.
Bruce cười đắc ý, lắc tay ngày càng nhanh nói: “Anh bạn, có phải anh cảm thấy tâm trạng vô cùng dễ chịu? Hãy nới lỏng cảnh giác, chúng ta là bạn, anh có thể tin tôi”.
Ngô Bình cũng mỉm cười, như thể đã thực sự tin hắn.
Thế nhưng chỉ một giây sau, con ngươi của Ngô Bình không chuyển động, anh đang sử dụng Thần Quang để phá thuật thôi miên của Bruce.
Bruce đột nhiên bịchoáng, Ngô Bình đưa tay chạm vào mặt hắn, kích động thần ý rồi khẽ hô lên: “Phá!”
Bruce lảo đảo, mắt trố ra, chết lặng nhìn tay Ngô Bình trên mặt mình.
Thuật thôi miên của hắn bị phá khiến chính chủ bị phản phệ, giờ hắn lại bị Ngô Bình kiểm soát ngược lại.
Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, nói: “Bruce, bao nhiêu năm nay anh dùng thuật thôi miên để đi lừa tiền của không ít người phải không?”
Bruce mặt không cảm xúc, đáp: “Đúng vậy, tôi đã lừa được hơn chục tỷ tệ rồi”.
Ngô Bình: “Ồ? Nhiều vậy sao! Vậy giờ trong tay anh có khoảng bao nhiêu tiền?”
Bruce:“Khoảng hơn năm tỷ”.
“Được lắm, vậy thì giờ chuyển hết số tiền đó vào tài khoản của tôi nhé”, Ngô Bình ra lệnh.
Vừa hay đúng lúc anh đang thiếu tiền thì lại gặp con cá lớn thế này thì tội gì mà không chặt chém!
Bruce: “Vâng, tất cả sẽ chuyển hết vào tài khoản của anh”.