Khoảng mười năm trước, họ đã rời khỏi giáo phái rồi về Lĩnh Nam, đồng thời nhận Trần Vĩnh Chân làm đệ tử.
Dương Mộ Bạch đoán có lẽ tuổi thọ của họ sắp cạn nên về Lĩnh Nam dưỡng già.
Thần Võ Ti luôn giám sát hai người này, nhưng bọn họ không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên toàn bế quan ở ẩn.
Advertisement “Về Lĩnh Nam dưỡng già ư?”, ngắt máy xong, Ngô Bình hơi hoang mang, anh không tin hai nhân vật phong vân ấy cam tâm chết già ở nơi hương dã.
Buổi chiều, anh luyện công ở sân.
Tối đến, Đường Tử Di đã mang cho anh một bát canh hạt sen rồi nói: “Anh ăn chút đi, lát còn đi gặp Trần Vĩnh Chân”.
Ngô Bình uống vài ngụm canh rồi nói: “Đi thôi”.
Tuý Tiên Lầu là một khách sạn khá lâu đời của Vân Kinh, nơi này rất đắt đỏ, mà đồ ăn lại không ngon vì thế ngày càng ít khách.
Song, lại thường xuyên có hào khách giang hồ xuất hiện ở đây.
Ngô Bình đẩy mở cửa một căn phòng trên tầng ba thì nhìn thấy có một người thanh niên ngồi bên trong, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tay trái đang gõ theo nhịp trên bàn.
Nghe thấy tiếng động, anh ta đứng dậy rồi cười nói: “Cô Đường, cảm ơn cô đã nể mặt mà tới đây”.
Đường Tử Di cười nói: “Để tôi giới thiệu, đây là anh Ngô Bình, anh ấy chính là chủ nhân của căn biệt thự kia”.
Trần Vĩnh Chân sáng mắt lên rồi vội vàng đi tới bắt tay với Ngô Bình: “Chào anh Ngô, tôi là Trần Vĩnh Chân, rất hân hạnh được quen biết anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh Trần khách sáo rồi, mời ngồi”.
Ba người ngồi xuống, Ngô Bình bắt đầu khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát Trần Vĩnh Chân.
Ngay sau đó, anh đã phát hiện trong đầu anh ta có hai linh hồn.
Một linh hồn rất yếu, linh hồn còn lại thì cực mạnh, như thể đang cắn nuốt linh hồn yếu ớt kia.
Thấy thế, Ngô Bình như bùng nổ! Trong truyền thừa mà anh học được có một cách tên là Đoạt Xá, có thể chiếm đoạt cơ thể người khác.
Muốn làm được điều này thì tu vi phải tiến vào cảnh giới Địa Tiên! Lẽ nào linh hồn ở trong cơ thể Trần Vĩnh Chân đã tiến vào cảnh giới Địa Tiên rồi ư?
Nhưng Ngô Bình cảm thấy đây là điều không thể, đến sư phụ anh là Đông Phật tiên sinh còn chưa đến cảnh giới này thì ai có thể làm được chứ?
Tuy rất chấn động, nhưng Ngô Bình vẫn bình tĩnh nói: “Nghe danh Trần Thị ở Lĩnh Nam đã lâu, tôi nghe nói sư phụ của anh Trần là Song Tiên đúng không?”
Trần Vĩnh Chân cười đáp: “Đúng vậy, xem ra anh Ngô đã điều tra về tôi rồi”.
Ngô Bình nói: “Tôi chỉ được nghe một người bạn kể thôi.
À, tôi nghe Tử Di nói anh định mua căn biệt thự của tôi hả?”
Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Hôm đó đi qua cầu ở vịnh Bạch Long, tôi thấy căn biệt thự ấy có phong thuỷ tốt nên muốn mua”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Anh Trần là người Lĩnh Nam, sao lại muốn mua nhà ở Vân Kinh?”
Trần Vĩnh Chân cười đáp: “Sư phụ tôi quê ở Giang Nam, giờ tuổi tác của hai người đã cao nên muốn chuyển về quê sống.
Tôi thấy căn đó khá hợp lý nên mới muốn mua”.