Thần Y Trở Lại


Đường Tử Di: “Em sẽ chia cho anh bốn cổ phần, nhưng sau này làm ăn với Tiết Thái Hổ, em phải nhờ cả vào anh đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Chuyện này đơn giản, anh đã đồng ý với Tiết Thái Hổ, khi nào rảnh sẽ cùng ông ta đến Miến Điện, hàng hoá không phải lo đâu”.

Loáng cái, hai người đã tới vịnh Bạch Long.

Ngô Bình nhìn căn biệt thự của mình thì thấy mọi thứ đều đang tiến triển tốt.

Advertisement Đúng lúc này, có mấy người công nhân hớt hải chạy tới rồi tái mặt nói: “Cậu Ngô, cô Đường, không hay rồi, chúng tôi đào phải đồ bẩn rồi”.

Ngô Bình cau mày, đồ bẩn ư?
Anh và Đường Tử Di nhanh chóng đi theo các công nhân đến một nơi đang thi công, ở đó đang đào móng.

Lúc này, tất cả mọi người đều dừng hết việc lại rồi túm tụm lại nhìn chằm chằm lên phía trước.

“Tránh ra nào!”, người công nhân dẫn đường la lớn lên để mọi người nhường đường.

Ngô Bình đi xuyên qua đám đông thì nhìn thấy vị trí đào móng có một con mương, dưới đó toàn là xương trắng.

Do trước đó, các công nhân không biết nên cứ đào xới nên nhiều khúc xương đã bị vỡ.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên các khúc xương ấy có một màn sáng màu đen rất mạnh.

Anh híp mắt lại nói: “Mọi người tạm nghỉ đi, ngày mai sẽ làm tiếp, tiền công vẫn tính như thường”.

Các công nhân nghe thấy thế thì hoan hô rồi rời đi.

Chỉ có các thợ cả ở lại để nghe Ngô Bình phân phó.

Ngô Bình: “Các anh cho vài người quây chỗ này lại, đừng cho ai tới gần”.

Mấy người đó gật đầu rồi đi làm ngay.

Đường Tử Di thấy Ngô Bình có vẻ nghiêm túc thì hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Ngô Bình thở dài: “Nếu anh đoán không nhầm thì có người từng bày bố ma trận Bạch Cốt ở đây”.

Đường Tử Di ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
“Đó là một loại trận pháp tà công, có thể tu luyện ra tà lực.

Tà lực này có thể dễ dàng giết chết cường giả cảnh giới Võ Thần, Võ Vương nên rất lợi hại”, Ngô Bình nói tiếp: “Nhưng tu luyện công pháp này cần giết hại rất nhiều mạng người vô tội, dù có người dám làm thì khéo mới giết được mấy người đã bị bắt rồi”.

“Nhưng sao ở đây lại có ma trận Bạch Cốt?”, Đường Tử Di tò mò hỏi.

Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Chiến tranh, chỉ có thời chiến tranh mới có người dám làm vậy.

Tử Di, em nhờ người điều tra xem thời Nhật Bản xâm chiếm nước ta, đây có phải nơi từng diễn ra các vụ tàn sát không”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, em quen mấy người chuyên nghiên cứu về thời nước ta bị Nhật Bản xâm chiếm, để em hỏi họ”.

Đường Tử Di đi gọi điện thoại, còn Ngô Bình thì nhìn chăm chú vào những khúc xương ấy đến mức nhíu chặt hàng lông mày lại.

Ma trận Bạch Cốt này đã được bí mất vận hành từ cả trăm năm trước, hơn nữa còn được che giấu rất kỹ.

Như vậy chứng tỏ người bày trận cố ý làm vậy, chỉ cần người đó chưa chết thì kiểu gì cũng đến.

“Ma trận này chục năm thì nhỏ, nhưng trăm năm thì lớn.

Trận pháp này cách cuộc đại chiến của một trăm năm trước cũng không xa”, Ngô Bình lẩm bẩm: “Mình phải báo cho sư phụ biết mới được”.

Anh lập tức gọi cho Dương Mộ Bạch để kể lại sự tình.

Ông ấy nghe xong thì ngạc nhiên nói: “Sư đệ, ma trận này lợi hại vậy sao?”
Ngô Bình: “Sư phụ, bên dươi đại trận có chôn một tượng ma.

Tượng ma đó sẽ hấp thu xương cốt cả trăm năm rồi nên đáng sợ lắm.

Nhỡ có ai lấy được thì thực lực sẽ tăng mạnh trong một thời gian ngắn đấy”.

Dương Mộ Bạch hỏi: “Sư đệ, người tu luyện tà công có mạnh không?”
Ngô Bình thở dài: “Ví dụ như em chẳng hạn, nếu em luyện hoá tượng ma ấy thì chưa tới một tháng, em đã có thể giết được đại cao thủ cảnh giới Võ Thần rồi”.

Dương Mộ Bạch hoảng hốt: “Sư đệ, anh sẽ nghĩ cách liên lạc với sư phụ, cậu chờ tin của anh nhé”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui