Thần Y Trở Lại


Ngô Bình về đến huyện Minh Dương thì đã gần sáng, mọi người đều đang say giấc, chỉ có Hoàng Tử Cường có tính cảnh giác cao là xuất hiện ngay.

“Cậu chủ về rồi ạ!”, hắn ta chào hỏi.

Ngô Bình gật đầu: “Tử Cường, anh đi nghỉ đi”.

Advertisement
Hoàng Tử Cường vội nói: “Cậu chủ, ông Dương đã cử người đến, bảo khi nào cậu về thì phải báo với ông ấy ngay”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.

Anh vào phòng khách rồi gọi cho Dương Mộ Bạch, ông ấy khàn giọng nói: “Sư đệ, cậu về rồi à?”
Ngô Bình: “Vâng, em đang ở huyện Minh Dương rồi”.

Dương Mộ Bạch: “Sư đệ, anh đang ở hang động, phiền cậu qua đây một lát được không, anh bị thương rồi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Anh bị thương có nặng không?”
Dương Mộ Bạch: “Không nặng lắm”.

Ngô Bình: “Được, em qua ngay”.

Một lát sau, đã có một chiếc xe đi tới chỗ của Ngô Bình.

Dương Mộ Bạch đã cho người tới đón anh, Ngô Bình lên xe, tài xế đạp ga, chiếc xe lập tức phóng như bay.

Xe đi thẳng ra hỏi huyện, tiến về phía vùng núi.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước một ngọn núi, tài xế xuống xe rồi nói: “Cậu Ngô, mời cậu đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo tài xế rồi leo thêm hai, ba trăm mét đường núi đầy chông gai.

May mà con đường này đã từng có người đi qua, không thì khó mà dò đường được.

Sau đó, hai người đã đi đến một cửa hang.

Lúc này có hơn chục người đang ở đây, thấy Ngô Bình đến, họ đều gật đầu chào hỏi, một người đàn ông trung niên để râu nói: “Cậu Ngô, đại nhân đang ở trong hang”.

Ngô Bình gật đầu rồi cúi người đi vào, bên trong có một cầu thang đá hơn một trăm bậc đi xuống dưới.

Ngô Bình đi xuống thì vào một hang động khá rộng rãi.

Hang đá này cao khoảng bảy mét, rọng hơn ba mươi mét chạy thẳng vào trong, hai bên được lắp các thiết bị chiếu sáng.

Ngô Bình đi thêm một trăm mét vào bên trong thì thấy Dương Mộ Bạch đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá hình tròn, mặt ông ấy hơi tái, cánh tay trái đã bị thương nên đang băng bó.

Sau lưng ông ấy là một bức tường bị phá bỏ, gió đang lùa vào.

Dương Mộ Bạch mở mắt ra rồi cố gượng cười với Ngô Bình: “Sư đệ, phiền cậu rồi”.

Ngô Bình không nói gì, lập tức tiến tới bắt mạch cho Dương Mộ Bạch, sau đó nhìn xuyên thấu cơ thể ông ấy thì thấy có một luồng sức mạnh màu đen đang ăn mòn sức sống của ông ấy, nó tập trung chủ yếu ở vết thương trên cánh tay, có lẽ nó bắt đầu ăn mòn từ đó.

Kiểm tra xong, Ngô Bình thở phào nói: “Vấn đề không lớn”.

Dương Mộ Bạch: “Mấy hôm nay, anh toàn mày mò trong này, không may bị một con rết khổng lồ cắn vào tay.

Con rết ấy có độc, nhưng không sao, dăm bảy hôm nữa là anh đẩy được hết chất độc ra thôi”.

Ngô Bình nói: "Không cần lâu vậy đâu, giờ em sẽ giải độc cho anh luôn, tiện thể chữa bệnh tim cho anh cả thể."
Dương Mộ Bạch ngạc nhiên hỏi: "Giờ chữa được luôn ư?"
Ngô Bình gật đầu: "Bệnh của sư huynh không thể để lâu thêm được nữa."
Nói rồi, anh truyền cho Dương Mộ Bạch một bộ tâm pháp khử độc.

Ông ấy có tâm pháp công hậu nên chút độc cỏn con này không là gì cả, có thêm bộ tâm pháp này thì chỉ một lát sau chất độc đã được loại trừ hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui