Hai người đi vào, Diệp Thiên Tông cúi đầu thật sâu: "Vãn bối Diệp Thiên Tông kính chào tiền bối!"
Người đàn ông trung niên mở mắt ra, đó là một đôi mắt vô cùng sáng rõ, linh động.
Trong đôi mắt tựa như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy khiến trái tim Ngô Bình giật nảy.
Tất nhiên chỉ đôi mắt nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình mới có thể nhìn thấy ngọn lửa đó, điều này nghĩa là năng lượng thần hồn của người này vô cùng mạnh mẽ!
Advertisement
"Diệp Thiên Tông, sư phụ của cậu có khỏe không?".
Ông ấy nói, vì đã quá lâu không nói nên giọng điệu cứng nhắc.
Diệp Thiên Tông vội nói: "Thưa tiền bối, gia sư vẫn khỏe".
"Đã đột phá Địa Tiên chưa?", ông ấy hỏi tiếp.
Diệp Thiên Tông nói: "Vẫn chưa ạ".
Ông ấy khẽ thở dài: "Nếu vẫn chưa đột phá thì hy vọng cũng khá ít ỏi, chỉ tiếc..."
Ông ấy khựng lại một chút rồi nói: "Ta gọi cậu đến là vì có việc cần nhờ".
Diệp Thiên Tông vội nói: "Không dám! Tiền bối cứ việc dặn dò, vãn bối dù có thịt nát xương tan cũng sẽ tận tâm dốc sức!"
Triệu Vương Tôn liền bật cười: "Không nghiêm trọng như vậy đâu.
Cậu hãy giúp ta chuẩn bị một loại thuốc có thể khơi dậy tiềm năng của sinh mệnh, ta cần dùng".
Diệp Thiên Tông sững ra: "Tiền bối cần loại thuốc này làm gì?"
Triệu Vương Tôn lạnh nhạt nói: "Đám ngu xuẩn đó dám dùng tượng ma để đổi cái người sắp chết như ta.
Giữa bọn ta có món nợ máu.
Thế nên ta quyết định trước khi chết sẽ đánh đến Đông Doanh, giết tên chó Oda Tamura, giết luôn đám cao thủ tà đạo của Đông Doanh, báo thù rửa hận cho những người dân vô tội chết đi năm đó!"
Diệp Thiên Tông kinh hãi: "Tiền bối, như thế không được!"
Triệu Vương Tôn nhìn Diệp Thiên Tông, nói: "Thời gian còn lại của ta còn chưa đủ một năm nữa.
Có thể dốc chút sức mọn vì quốc gia này trước khi chết, dù có chết ta cũng không hối tiếc".
Diệp Thiên Tông đột nhiên quỳ xuống: "Tiền bối, xin người hãy cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tìm được linh dược chữa khỏi cho tiền bối..."
Triệu Vương Tôn phất tay: "Không cần đâu.
Linh dược đâu có dễ tìm như thế? Hơn nữa cho dù tìm được linh dược thì chưa chắc đã chữa khỏi được cho ta.
Ta bị tà độc ăn mòn gần trăm năm, có thể gần như đã mục nát, thần hồn bị vấy bẩn, chẳng thuốc nào chữa được đâu".
"Chưa chắc đâu!"
Ngô Bình đột nhiên nói.
Anh nhìn Triệu Vương Tôn với dáng vẻ tự tin vô cùng, còn nở một nụ cười.
Triệu Vương Tôn nhìn anh: "Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu có cách chữa cho ta sao?"
Ngô Bình chắp tay cúi người thật sâu: "Vãn bối Ngô Bình kính chào tiền bối.
Vãn bối quả thực có cách chữa khỏi cho tiền bối".
Diệp Thiên Tông vội vàng giới thiệu: "Tiền bối, đây là tiểu sư đệ của tôi, là đồ đệ mà gia sư năm nay mới nhận.
Cậu ấy tinh thông y thuật, tôi đưa cậu ấy đến vì muốn để cậu ấy xem tình hình vết thương của tiền bối thế nào".
Triệu Vương Tôn liền bật cười: "Cậu nhóc à, hôm qua tất cả những thầy thuốc nổi tiếng toàn thế giới này đã hội tụ ở đây nhưng chẳng ai có cách gì, cậu nói cậu có thể chữa khỏi sao? Cậu tài giỏi đến đâu mà lại nói thế?"