Thần Y Trở Lại


Ngô Bình nói với vẻ nghiêm túc: “Không sai, tin anh là cháu nội của Diệp Thiên Tông sợ rằng đã truyền khắp Thiên Kinh rồi.

Trong tương lai sẽ ngày càng nhiều thế lực muốn tiêu diệt anh”.

Diệp Huyền cười khổ: “Sư thúc tổ, nói như vậy thì sớm muộn đệ tử cũng chầu ông vải sao?”
AdvertisementNgô Bình: “Cho nên không muốn chết thì buộc phải luyện võ”.

Diệp Huyền hoảng hốt: “Học võ? Sư thúc tổ đang đùa sao? Nếu đệ tử mà có khả năng học võ thì ông nội đã không bỏ bê đệ tử rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Anh không chỉ là người có khả năng học võ mà còn rất có tố chất để học võ giỏi nữa là đằng khác”.

Diệp Huyền sững người: “Đệ tử có tố chất học võ sao? Làm gì có chuyện đó cơ chứ.

Sư thúc tổ đừng đùa nữa”.

Ngô Bình đáp: “Trước đây tôi chưa quan sát kỹ cơ thể anh nhưng ban nãy khi trị liệu tôi đã phát hiện ra một điều rất đặc biệt.

Tôi đã xem qua kinh mạch của anh, kết quả rất bất ngờ”.

Diệp Huyền chớp mắt, hỏi: “Sư thúc tổ phát hiện ra điều gì vậy?”
Ngô Bình: “Kinh mạch của anh không giống với người bình thường, số lượng và độ rộng đều gấp đôi người bình thường.

Thể chất như vậy được gọi là “thiên mạch”.

Người có thiên mạch mà luyện võ thì ít tốn công khổ luyện mà kết quả lại tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, không thua kém tiên cốt là bao.

Thế nhưng kinh mạch này cũng có một nhược điểm là quá dày, quá phức tạp, lại còn chưa được hoàn thiện.

Nếu như không được người uyên thâm chỉ điểm thì sẽ không tu luyện được”.

Những điều Ngô Bình nói đều là sự thật.

Lúc trị liệu cho Diệp Huyền anh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại có thể chất đặc biệt như vậy.

Diệp Thiên Tông rõ ràng không hiểu rõ đặc điểm của thiên mạch nên mới cho rằng Diệp Huyền không thích hợp để tu luyện.

Ông ấy không biết rằng Diệp Huyền không những có thể tu luyện, mà còn là thiên tài trong lĩnh vực này!
Có điều anh chưa nói với Diệp Thiên Tông chuyện này.

Hiện giờ Diệp Thiên Tông đang chuẩn bị cho trận quyết chiến, không nên làm ông ấy phân tâm.

Vẻ mặt Diệp Huyền rất kỳ lạ: “Sư thúc tổ, thúc nói thiên mạch của đệ tử rất phù hợp để luyện võ sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Không phải phù hợp mà là cực kỳ phù hợp.

Cho nên giờ tôi hỏi anh một câu.

Diệp Huyền, anh có muốn tu luyện không?”
Diệp Huyền nhìn Ngô Bình trân trân.

Một lúc lâu sau, anh ta gật mạnh đầu: “Đệ tử muốn tu luyện, chưa giờ nào phút nào là không muốn! Đệ tử rất hy vọng mình có thể trở thành một cao thủ võ lâm, đích thân báo thù cho bố mẹ! Nhưng ông nội nói thể chất của đệ tử không tốt, nếu tu luyện thì càng dễ chết hơn, cho nên ngay từ nhỏ đã không cho phép đệ tử luyện võ”.

“Sư thúc tổ, đệ tử có thực sự là thiên tài tu luyện không.

Việc này là thật sao?”
Rõ ràng là Diệp Huyền không dám tin những gì Ngô Bình nói.

Dù gì từ bé đến lớn, anh ta luôn cho rằng mình là một kẻ vô dụng không thể luyện võ.

Ngô Bình cười đáp: “Mặc dù cơ thể anh hiện giờ rất yếu nhưng về phương diện đó lại rất mạnh đúng không?”
Diệp Huyền ngại ngùng, gãi đầu đáp: “Thì cũng ổn, một buổi tối cũng tiếp được bảy tám cô.

Có điều hai năm nay tem tém lại vì ông nội quản chặt quá”.

Ngô Bình: “Hơn nữa bình thường anh còn rất khoẻ, đặc biệt là khi còn nhỏ”.

Diệp Huyền gật đầu: “Không sai, lúc còn học mẫu giáo một mình đệ tử đánh được mười đứa trẻ khác, bọn nó đều không phải đối thủ.

Sau này lớn hơn chút, không thích đánh người nữa.

Có điều, đệ tử thường xuyên rèn luyện sức khoẻ, sức khoẻ cũng tốt hơn người thường.

Người khác đẩy tạ năm mươi cân thì đệ tử đẩy được tạ một trăm, một trăm năm mươi cân”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui