Chu Nhược Tuyết kinh ngạc nói: “Ngô Bình, anh tự về nhé”.
Ngô Bình: “Được, gặp sau!”
Thấy xe của Chu Nhược Tuyết rời đi rồi, Ngô Bình mới bắt taxi rồi đến trường Ngô Mi.
Gần trường học rất hay có chó với mèo hoang xuất hiện, nhất là gần mấy thùng rác trong công viên gần đó, chó mèo tụ tập thành đàn, thậm chí còn đánh nhau.
AdvertisementHiện đang giờ ăn trưa, Ngô Bình trốn ra sau một cái cây chờ Dương Kiệt xuất hiện.
Theo lời kể của Hoàng Tử Cường thì Dương Kiệt thường xuyên đến cho chó mèo hoang ở đây ăn.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi thể thao màu bạc đã đi tới, một cậu nhóc khoảng 17 tuổi trông rất sáng sủa đi xuống xe.
Cậu ấy mở túi thức ăn cho chó rồi ném ra xa, một đàn chó hoang lập tức lao tới, nhanh chóng cắn nát cái túi rồi đua nhau giành giật đồ ăn bên trong.
Thức ăn thì ít mà đàn chó lại đông nên không đủ cho tất cả, vì thế đàn chó bắt đầu điên cuồng cắn xé nhau, các tiếng sủa vang lên không ngớt, có mấy con đã bị cắn rách da.
Ngô Bình đứng sau cây lặng lẽ quan sát cậu nhóc thì thấy cậu ấy có vẻ cay nghiệt, khoé miệng thì nhếch lên một nụ cười lạnh.
Khoảng ba phút sau, Dương Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, cậu ấy tươi cười nói: “Tiểu Mi, ăn cơm chưa? Tớ biết một quán này bán bít tết ngon lắm, hay bọn mình đến đó ăn thử đi? Ừm, được, tớ chờ cậu ở cổng trường nhé”.
Cúp máy xong, cậu ấy lên xe rồi phóng tới cổng trường.
Ngô Bình bước ra như có điều suy nghĩ, 17 tuổi là lúc hiếu động và nghịch ngợm nhất của con trai.
Dù cậu ấy có biểu cảm như ban nãy cũng là chuyện bình thường, bản chất của con người chính là động vật, thi thoảng sẽ có một mặt như dã thú, không phải Ngô Bình không thể chấp nhận, mà anh lo chuyện còn hơn thế nữa.
Anh ra đường bắt xe, rồi bảo tài xế chở đến quán ăn Tỉ Lợi.
Quán ăn này nằm trên một trong những con phố đắt giá nhất ở huyện, bày trí theo lối Châu Âu, nghe nói đầu bếp cũng được thuê từ nước ngoài về.
Ngô Bình đến đó trước, anh vừa mở cửa thì đã có một nhân viên phục vụ mỉm cười chào hỏi: “Anh đi mấy người ạ?”
“Một”, Ngô Bình hỏi: “Thường các cặp đôi hay ngồi ở đâu?”
“Thưa anh, bên kia chuyên dành cho các cặp đôi ạ, nhưng sẽ phải trả thêm phí dịch vụ vì view ở đó đẹp”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.
Ngô Bình đi tới khu dành cho các cặp đôi rồi ngồi xuống một bàn khá khuất, sau đó anh gọi ba phần bò bít tết, một phần mỳ Ý và một bát canh cùng một món ăn kèm nữa.
Giờ lượng ăn của anh nhiều, nếu không gọi nhiều thì sẽ đói.
Bò bít tết khá ngon, anh vừa ăn hết một phần thì đã nghe thấy giọng của Ngô Mi.
Anh nhìn xuyên qua bức bình phong thì thấy Ngô Mi và Dương Kiệt đang ngồi ngay cạnh nên anh phải chuyển đồ ăn sang bàn khác.
Ngô Mi không phát hiện ra Ngô Bình, cô bé nói: “Dương Kiệt, cậu xe khi nào thế?”
Dương Kiệt cười nói: “Cô tớ tặng đấy, cô bảo tớ đã 18 tuổi nên lái xe được rồi”.
Ngô Mi: “Cô cậu tốt với cậu thật đấy”.
Dương Kiệt cười xoà rồi hỏi: “Tiểu Mi, tớ nghe nói anh cậu giỏi lắm hả?”
Ngô Bình dừng đũa, sao cậu nhóc này lại nhắc đến anh?