“Bố tôi và Chu Truyền Võ có quan hệ khá tốt, có lần bố tôi uống rượu với Chu Truyền Võ thì ông ấy nhắc đến y thuật của cậu.
Vậy nên tôi hỏi thăm về thân phận của cậu, mới biết tôi và em gái cậu là bạn cùng trường.
Vì thế, tôi đã tiếp cận Ngô Mi, nghe ngóng xem có phải cậu giỏi y thuật thật không”.
“Ông cảm thấy tôi có thể giúp ông?”, Ngô Bình cười lạnh lùng.
Dương Kiệt nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta không có giao tình, tôi sẽ không nhờ cậu giúp không công.
Tôi đồng ý trả cho cậu một khoản thù lao đáng mơ ước”.
Advertisement “Nói nghe thử”, Ngô Bình nói.
Dương Kiệt trả lời: “Kiếp trước tôi là một đạo đài của triều Thanh, nhưng lại không có hứng thú với việc làm quan.
Năm ba mươi chín tuổi, nhờ cơ duyên xảo hợp, tôi đã bái một vị nhân tiên làm thầy, bắt đầu bước vào con đường tu hành”.
“Tôi khổ luyện trăm năm, cuối cùng trở thành địa tiên.
Nhưng thời gian tu luyện của tôi quá muộn, đã bỏ lỡ thời điểm đẹp nhất, tu vi chỉ đến cảnh giới hai của địa tiên thì không thể tiến xa thêm nữa”.
“Vậy nên tôi đã dùng khoảng thời gian còn lại để thu thập của cải và công pháp tu luyện.
Có điều cách làm này quá hấp tấp liều lĩnh, đắc tội mấy vị cao nhân thời đó, kết quả bị họ truy sát”.
“Sau khi bị thương nặng, tôi chạy trốn đến Đông Doanh và che giấu danh tiếng, sống ở đó một thời gian.
Dựa vào thực lực và trí tuệ của bản thân, tôi đã gây dựng được thế lực ở Đông Doanh, con cháu tôi cũng giỏi kinh doanh, nên chúng tôi đã trở thành một trong các tập đoàn tài chính lớn nhất Đông Doanh - tập đoàn tài chính Sanyo”.
“Có điều, cơ thể tôi đã dần suy yếu.
Tôi rất cần một cơ thể mới, nên mới quyết định mạo hiểm đoạt thai chuyển kiếp”.
Ngô Bình hỏi: “Ông muốn đoạt thai chuyển kiếp, sao lại không tìm mục tiêu ở Đông Doanh? Đó mới là địa bàn của ông mà”.
Dương Kiệt lắc đầu: “Cơ thể của tôi là người Viêm Long.
Thể chất của người Viêm Long tốt hơn, người Đông Doanh không ổn”.
Ngô Bình nói: “Vậy ai đã giở trò với ông?”
Dương Kiệt lộ vẻ oán hận: “Một tên hoà thượng chết tiệt! Năm đó, cô ấy vừa hoài thai được trăm ngày thì tôi nhân cơ hội ngồi gần cô ấy, làm phép đoạt thai.
Nhưng tôi đoạt thai không lâu thì có một hoà thượng già đi đến.
Ông ta như cảm nhận được gì, bèn niệm chú ngay tại chỗ, còn vỗ nhẹ lên đầu người phụ nữ mang thai kia”.
“Cú vỗ ấy lập tức khiến thần hồn tôi chao đảo, suýt chút nữa đã hồn bay phách lạc, nguyên khí bị thương nặng.
Tên hoà thượng đã rời đi ngay sau đó.
Nhưng kể từ dạo ấy, tôi không thể khống chế hoàn toàn cơ thể này nữa”.
Dương Kiệt nhìn Ngô Bình: “Nếu bác sĩ Ngô có thể giúp tôi, tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh!”
“Trước khi đưa ra quyết định, tôi buộc phải biết thân phận của ông”, anh bảo, “Nói ra tên kiếp trước của ông đi”.
Dương Kiệt im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Có thể không nói không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Nếu ông không nói, tôi không thể giúp ông”.
Dương Kiệt thở dài: “Được rồi.
Kiếp trước, tôi tên là Lạc Trường Sinh.
Người biết đến tôi, e là đều không còn trên đời này nữa”.
Ngô Bình đáp: “Tôi sẽ cho ông câu trả lời sau.
Sau này tránh xa Ngô Mi một chút”.
“Tôi hiểu rồi”, Dương Kiệt cười cười.
Lúc này, Ngô Mi đã cầm bao thuốc lá trở về.
Cả ba vui vẻ nói cười, ăn xong bữa cơm trưa.
Sau bữa cơm, Dương Kiệt và Ngô Mi về trước học, Ngô Bình thì gọi điện cho Diệp Thiên Tông với rất nhiều suy tư.
Diệp Thiên Tông đã gần trăm tuổi, chắc hẳn từng nghe đến người tên Lạc Trường Sinh này.
Quả nhiên, ở bên kia đầu dây, Diệp Thiên Tông vừa nghe đến ba chữ “Lạc Trường Sinh” đã kinh ngạc hô lên: “Sư đệ chắc chắn đó là Lạc Trường Sinh?”
Ngô Bình đáp: “Đối phương tự xưng là Lạc Trường Sinh.
Em muốn nhờ sư huynh xác nhận một chút, lịch sử có người này không?”
Giọng của Diệp Thiên Tông rất nghiêm trọng: “Không ngờ tên ma đầu này vẫn chưa chết, còn tìm đến sư đệ!”