Ngô Bình đáp: “Đương nhiên, lát nữa mình sẽ gọi điện giúp cậu”.
Thôi Hưng Khải mừng rỡ: “Tốt quá rồi!”
Advertisement La Tử Thông cực kỳ khó chịu.
Hắn nói: “Giới thiệu công trình? Một kẻ học dốt bỏ học đại học như cậu mà cũng có thể giới thiệu công trình giúp người khác? Cố ý ra vẻ à?”
Bao Đồng Sinh hùa theo ngay: “Đúng đấy! Cậu có công trình để giới thiệu mà lại sống như thế này à?”, dứt lời, anh ta còn xoay xoay tay, cố tình để lộ chiếc Rolex trị giá cả trăm nghìn.
Bộ dạng của Ngô Bình quả thật chẳng giống người có tiền đồ xán lạn, quần áo đều được Ngô Mi mua trên mạng, cả bộ không quá một nghìn tệ.
Hết cách rồi, từ bé anh đã sống trong một gia đình bình thường, dù bây giờ giàu lên thì vẫn không để tâm đến chuyện ăn mặc.
Hơn nữa, đối với người tu hành, ăn vận chải chuốt là một loại trói buộc về tinh thần, cản trở anh tu hành võ đạo.
Ngô Bình vẫn điềm tĩnh hỏi: “Hưng Khải, cậu có tin mình không?”
Thôi Hưng Khải gật mạnh: “Tin!”
Ngô Bình bật cười: “Cậu tin mình làm mình rất vui”.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Đường Tử Di: “Tử Di à, dự án lắp đặt khu biệt thự Thái Khang đã có ai nhận chưa?”
Đường Tử Di đang làm việc.
Cô ấy cười đáp: “Có người thầu rồi.
Sao vậy?”
Ngô Bình đáp: “Anh có một người bạn học làm về lắp đặt, nên muốn giới thiệu công trình cho cậu ấy”.
Đường Tử Di cười bảo: “Dễ mà, anh hỏi xem bạn anh chịu đến Hải Thành làm việc không”.
Ngô Bình mở loa ngoài, đoạn nói: “Hưng Khải, cậu nói yêu cầu của mình với cô ấy đi”.
Thôi Hưng Khải nhủ thầm, mình làm gì có yêu cầu chứ, có việc là làm thôi! Anh ấy vội ghé sát điện thoại, lịch sự nói: “Chào cô, tôi là Thôi Hưng Khải, bạn cấp ba của Ngô Bình”.
Đường Tử Di cười đáp: “Chào anh Thôi, tôi là Đường Tử Di của tập đoàn Đường thị.
Tập đoàn Đường thị chúng tôi có dự án biệt thự Vọng Nguyệt ở Hải Thành đã sắp xây dựng xong, cần làm một số công trình cơ bản, anh có hứng thú hợp tác chứ?”
Thôi Hưng Khải và tất cả đều ngỡ ngàng, tập đoàn Đường thị? Doanh nghiệp khổng lồ của Giang Nam, có tài sản cả trăm tỷ ấy hả?
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, sao Ngô Bình lại quen được người của tập đoàn Đường thị?
Thôi Hưng Khải vội vã tiếp lời: “Có có, nhóm công trình chúng tôi, cái gì cũng làm được, đến Hải Thành cũng không thành vấn đề”.
Đường Tử Di nói: “Thế thì tốt quá rồi.
Diện tích xây dựng của biệt thự Vọng Nguyệt khoảng hai phẩy bảy triệu mét vuông, tiêu chuẩn lắp đặt của chúng tôi là một nghìn tệ trên mỗi mét vuông.
Nếu anh có hứng thú, chúng ta có thể thảo luận chi tiết sau”.
Thôi Hưng Khải sắp phát điên mất rồi.
Một nghìn tệ một mét vuông, hai phẩy bảy triệu mét vuông? Thế có nghĩa là hai phẩy bảy tỉ.
Giọng anh ấy run lên: "Cô Đường à, tôi...!tôi chưa từng nhận dự án nào lớn đến vậy, hơn nữa trong giai đoạn đầu, tiền phải trả trước quá nhiều, tôi không chi trả nổi, tôi..."
Đường Tử Di cười bảo: "Không sao, chúng tôi có thể ứng trước tiền.
Nhưng anh phải đảm bảo chất lượng thi công.
Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ tài trợ anh mua vật liệu lắp đặt."
Nghe vậy, Thôi Hưng Khải lập tức yên lòng, vội vàng đáp: "Vậy được, chúng tôi nhất định dốc hết sức mình, làm tốt công việc này."
Ngô Bình cười nói: "Cảm ơn em, Tử Di."