Trái tim Ngô Bình giật nảy, Tần Nhược Vũ chính là hoa khôi của Trương gia trang, tuổi cũng tương đương anh.
Hồi còn nhỏ anh thân với Tần Nhược Vũ nhất, hai người thường chơi đồ hàng với nhau, thậm chí còn học theo ti vi mà hôn nhau.
Tần Nhược Vũ trong ấn tượng của anh vừa xinh đẹp vừa khéo miệng, ai cũng quý cô, cả thôn ai cũng thích cô.
Nhưng hồi học lớp bảy, Tần Nhược Vũ đã theo bố mẹ chuyển đến Hải Thành, từ đó về sau họ không còn liên lạc nữa.
"Tần Nhược Vũ trở về rồi sao?", anh rất tò mò.
Advertisement
Trương Bửu Thắng nói: "Tôi nghe nói cô ấy về cũng giật hết cả mình, hình như là về xử lý chuyện trong nhà.
Hơn nữa cô ấy còn đem theo bạn trai về, tên đó lái xe Bentley đấy, trông giàu lắm".
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, tôi sẽ đi".
Sau khi hỏi thời gian và địa điểm, anh nhìn đồng hồ thì thấy vẫn còn một tiếng rưỡi nữa, liền tiếp tục luyện đoàn thể thuật.
Một tiếng sau, anh thay quần áo rồi cầm mấy chai rượu đến chỗ hẹn.
Nơi hẹn là quán ăn của Mễ Kiến.
Anh vừa đến thì Mễ Kiến đã vội vàng đi ra châm cho anh điếu thuốc, cười nói: "Tiểu Bình, họ vừa đến đấy, chú mau vào đi".
Ngô Bình hỏi: "Anh Mễ, có mấy người đến?"
"Tính cả chú là bảy người.
Phải rồi, còn có một người ngoại tỉnh nữa".
Anh ta chỉ vào chiếc Bentley cách đó không xa: "Kia là xe của gã đấy, tôi thấy với cái khí chất đó thì ắt hẳn là cậu ấm ở Hải Thành".
Ngô Bình gật đầu: "Đưa lên thêm mấy món ăn đi, tối nay em mời".
Mễ Kiến bật cười: "Được luôn!"
Anh đi đến phòng bao thì thấy Trương Bửu Thắng đang ở gần cửa, có năm người ngồi bên trong là Trương Bửu Phong, Tần Nhược Vũ, còn có hai thanh niên cùng thôn, tuy không thân lắm nhưng anh cũng nhận ra.
Người cuối cùng là một thanh niên ăn mặc rất thời thượng, còn đeo khuyên tai, chắc là bạn trai Tần Nhược Vũ.
Trương Bửu Phong lập tức đứng dậy, vài năm không gặp, hắn đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Hắn híp mắt cười nhìn Ngô Bình, nói: "Tiểu Bình, lâu rồi không gặp", sau đó hắn đưa tay ra.
Ngô Bình cũng đưa tay ra, thấy trên tay hắn toàn vết chai, hơn nữa sức tay cũng rất mạnh, xem ra là luyện ở trong quân ngũ.
Hồi nhỏ Trương Bửu Phong đánh Ngô Bình rất nhiều, cái bắt tay của hắn rất mạnh, nụ cười cũng càng tươi rói.
Nhưng kỳ lạ là dù hắn có dùng sức thế nào thì biểu cảm Ngô Bình vẫn rất tự nhiên, cứ như hắn đang bắt tay với một bàn tay sắt vậy.
Ngô Bình cười nói: "Bửu Phong, cậu khỏe thật đấy".
Sau đó anh lẳng lặng lắc tay.
Lúc này, Trương Bửu Phong cảm giác như có một luồng sức mạnh to lớn đang tách năm ngón tay của hắn ra.
Hắn chợt hiểu ra, chàng trai này đã khác hẳn ngày xưa.
Hắn lập tức ngưng suy nghĩ muốn đùa giỡn, nói: "Tiểu Bình, tôi rất vui khi cậu đến, lát nữa chúng ta phải uống cho đã đời!"
Ngô Bình mỉm cười: "Được, ngày xưa cậu đã có thể uống được nửa lít rượu trắng, bây giờ chắc còn uống được nhiều hơn nhỉ".
Tần Nhược Vũ bên cạnh cũng đứng dậy.
Cô ấy rất xinh đẹp, là một mỹ nữ điển hình.
Hơn nữa cô ấy còn trang điểm rất tinh xảo, ăn mặc đẹp đẽ, trông vô cùng xuất chúng, có thể thấy loáng thoáng những đường nét của năm đó.
"Anh Bình, lâu rồi không gặp".
Cô ấy mỉm cười, sau đó ôm Ngô Bình một cái.
Ngô Bình hơi bất ngờ, lâu rồi không gặp mà cô ấy chẳng hề xa cách với anh.
Nhưng anh mỉm cười ngay, nói: "Nhược Vũ, em còn xinh hơn cả ngày xưa đấy".
"Thật sao? Cảm ơn anh!", Tần Nhược Vũ bật cười.