Anh ta liền mang đến một lọ đựng rượu và bảy ly rượu.
Chất lượng của ly rượu rất tốt, anh ta mua để tặng, bộ này anh ta mua hơn ba nghìn tệ.
Trương Bửu Phong cười nói: "Nói đến rượu vang thì tôi khá am hiểu đấy".
Hắn mở chai rượu ra rồi rót một phần tư vào lọ đựng rượu, sau đó lắc nhẹ vài cái rồi ngửi thử.
Advertisement Hắn không khỏi nhắm mắt lại, nói: "Ôi trời, là hàng thật! Ngô Bình, nhà cậu có mỏ à?"
Ngô Bình nói: "Tôi chẳng thích rượu vang lắm, để Nhược Vũ uống nó đi, chúng ta uống rượu trắng".
Anh lấy mấy chai rượu Mao Đài nguyên chất trong túi ra, trên chai rượu thậm chí còn chẳng có nhãn hiệu.
Nó chỉ là một cái chai thường, trông có vẻ đã lâu năm.
Trương Bửu Phong liền cầm lấy chai rượu: "Đừng nói vội, để tôi ngửi thử xem là rượu gì".
Hắn mở chai ra, mùi rượu thơm nồng liền tỏa khắp, ngay cả Tần Nhược Vũ cũng hít sâu một hơi, nói: "Thơm quá!"
Mắt Trương Bửu Phong sáng rực: "Rượu Mao Đài nguyên chất, hơn nữa chai rượu này ít nhất cũng phải hơn năm mươi năm rồi.
Ngô Bình, cậu được đấy, còn kiếm được cả loại rượu này".
"Mao Đài à? Chắc phải mấy nghìn tệ một chai nhỉ?", Trương Bửu Thắng vội hỏi.
Trương Bửu Phong nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc: "Mấy nghìn tệ thì cậu chỉ mua được cái chai thôi.
Nếu đem chai rượu này đi đấu giá thì ít nhất cũng phải bảy tám mươi nghìn tệ".
Hứa Hạo Nhất định nói gì đó, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu gã liền sững ra.
Mấy ngày trước bố gã vừa tiếp đãi khách quý bằng một chai Mao Đài nguyên chất 30 năm, lúc đó hình như mùi rượu cũng không thơm nồng như thế này, chẳng lẽ đây là rượu thật?
Mọi người nghe bảo là rượu Mao Đài nguyên chất thì ngay cả người vốn không uống rượu cũng cầm chén lên, mỗi người rót một chén.
Mùi rượu thơm nồng say đắm lòng người.
Tần Nhược Vũ cũng uống một chén, cười nói: "Em không thể bỏ lỡ rượu tốt thế này được".
Trương Bửu Phong nâng chén, cười nói: "Các bạn, chén đầu tiên này tôi kính Ngô Bình, cảm ơn cậu ấy đã mang đến loại rượu tuyệt vời thế này".
"Cạn!"
Mọi người uống cạn, Hứa Hạo Nhất cũng uống.
Rượu vừa uống vào là hương vị đã vấn vương khắp cổ họng, vị ngọt thấm tâm can, ngay cả người không hay uống rượu như gã cũng biết đây là rượu thật.
"Rượu ngon!", Trương Bửu Phong vô cùng hưởng thụ, mặt mày tươi tắn.
Trương Bửu Thắng rất kinh ngạc: "Rượu ngon quá, không bị gắt tý nào".
Trương Bửu Phong cười nói: "Nói nhảm, rượu bảy tám mươi nghìn tệ tất nhiên là tốt rồi".
Hắn lập tức cầm chén rượu lên, nghiêm mặt nói: "Tiểu Bình, hồi nhỏ tôi hay đánh cậu, tôi tự phạt mười ly".
Mọi người nghe thế đều đứng ngồi không yên.
Trời ạ, tên này dám mượn cớ phạt rượu để uống loại rượu quý thế này.
Nhưng hắn nói thế lại như gợi ý cho mọi người.
Trương Bửu Thắng cũng giơ chén lên: "Tiểu Bình, cậu còn nhớ không, có lần chúng ta cùng đi học, tôi đang ăn kẹo nhưng khi cậu hỏi thì tôi lại nói đó là thuốc.
Tôi đã lừa cậu, tôi phải tự phạt mười chén".
Ngô Bình dở khóc dở cười, anh chỉ giơ chén lên nói: "Mọi người đừng lo hết rượu.
Uống hết thì tôi lại cho người đem đến".
Mắt Trương Bửu Phong liền sáng lên: "Không lo hết sao? Mọi người đừng sốt ruột, cứ từ từ mà uống".
Tần Nhược Vũ mỉm cười: "Mọi người vẫn hệt như ngày xưa vậy.
Anh Bình, em cũng kính anh một ly".
Mọi người nhắc lại chuyện hồi còn bé, thi thoảng lại bật cười.
Hứa Hạo Nhất không xen vào được, liền thốt lên: "Nhược Vũ, lát nữa còn phải đến gặp Ngô Hữu Tuyền đấy, em uống ít thôi".
Tần Nhược Vũ nói; "Không sao, em tự biết mà.
Nào, để em uống thử rượu vang nhé".
Ngô Bình cầm lọ đựng rượu lên rót cho cô ấy.
Tần Nhược Vũ ngửi thử, đôi mắt đẹp liền sáng lên: "Hạo Nhất, anh không nếm thử à?"