Đường Băng Vân cảm thấy có gì đó sai sai, Ngô Bình ngày càng có vẻ thư thái hơn, cuối cùng thì mỉm cười, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô ấy, mà vẫn có thể tung ra những chiêu thức khiếp đảm, phản đòn cũng ngày càng tinh vi hơn.
“Tôi không tin một người ở cảnh giới Thần như anh có thể đấu lại tôi”, Đường Băng Vân không phục nên phóng chân khí ra, tốc độ tấn công cũng nhanh hơn.
Song, dù cô ấy có tung bao nhiêu đòn ra thì Ngô Bình cũng né được hết, điều này khiến Đường Băng Vân rất bực, như thể mọi đòn tấn công của cô ấy đều nằm trong dự liệu của anh vậy.
Advertisement Hai người lại đánh thêm hơn trăm chiêu nữa, Đường Băng Vân tức điên rồi quát: “Không đánh nữa”.
Ngô Bình thu tay, sau đó cười híp mắt đứng yên tại chỗ: “Cảm ơn”.
Đường Băng Vân: “Anh cảm ơn tôi ư?”
Ngô Bình: “Tôi vừa lĩnh ngộ ra quyền ý, cảm ơn cô đã cho tôi áp lực”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh lĩnh ngộ quyền ý rồi ư? Không thể nào! Cả trăm năm rồi chưa có ai làm được điều đó”.
Ngô Bình: “Thì giờ có tôi làm được”.
Đường Băng Vân trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ sự truy sát của mình lại giúp Ngô Bình lĩnh ngộ ra quyền ý, giờ cô ấy biết nói gì nữa đây?
Ngô Bình: “Xin lỗi, giờ tôi phải củng cố tu vi rồi, tạm biệt!”
Dứt lời, anh vào phòng thay đồ rồi đi luôn.
Đường Băng Vân chợt nói: “Nếu anh muốn tìm nơi luyện quyền thì tôi biết một chỗ”.
Ngô Bình do dự một lúc rồi nói: “Thôi, chúng ta ai đi đường nấy”.
Cô gái này đẹp thì đẹp thật, nhưng quá đanh đá, tu vi lại cao, lấy cô ấy thì phúc hoạ ngang nhau, chưa chắc anh đã chịu nổi.
“Anh!”, Đường Băng Vân tức đến mức lại muốn đánh nhau tiếp.
Lúc này, gã da đen đã tỉnh lại, sau đó ôm bụng đi tới nói: “Đại ca, hắn đã hạ ám thủ với tôi”.
Ngô Bình đạp vào bụng khiến gã bay xa bảy mét rồi ngã mạnh xuống đất, nhưng sau đó gã không thấy sườn mình đau nữa, Ngô Bình đã giải ám thủ cho gã.
Không lâu sau, cô gái tóc xoăn cũng bước tới rồi lườm Ngô Bình: “Anh dám đánh gãy mũi tôi, anh có biết tôi làm hết bao nhiêu tiền không?”
Ngô Bình nhún vai: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ đánh chỗ khác”.
“Khốn khiếp, còn có lần sau nữa ư?”, cô gái tóc xoăn chỉ muốn đập chết anh.
Ngô Bình chợt đi đến gần cô gái tóc uốn, làm cô ả sợ đến mức lùi lại rồi tức tối quát: “Anh định làm gì?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi là bác sĩ, đứng im!”
Dứt lời, anh giơ tay ra nắn nhẹ vào đoạn mũi bị gãy của cô ả, sau đó động nội lực, phần xương mũi bị gãy nhanh chóng nối liền, chân khí màu vàng cũng được truyền vào bên trong.
Cô ả thấy mũi mình nóng nên thì mới biết Ngô Bình đang chữa trị cho mình: “Ra tay với phụ nữ quá thâm độc, tôi phục anh đấy”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Cô ả lừ mắt với anh: "Tôi là Hoa Hồng"
Ngô Bình: "Chắc tôi không cần tự giới thiệu nữa.
" Hoa Hồng xoa vết thương trên vai mình thì thấy đã không còn chảy máu nữa, cô ả cảm thán: "Mũi đao của anh ấy chuẩn thật, chỉ lệch động mạch chủ có một chút thôi.
"
"Đó là vì tôi không cảm nhận được sát ý trên người cô, không thì cô đã về gặp tổ tiên lâu rồi.
" Ngô Bình bình tĩnh nói.