Ông cụ kia nói: "Tiểu Nghiên, vị cao thủ này có lẽ ngày mai sẽ còn xuất hiện, chúng ta đến sớm đợi cậu ấy!"
Cô gái trẻ nghĩ tới việc ban nãy Ngô Bình đã nói hai chữ "chết yểu" nên vội vã gật đầu đáp: "Vâng!"
Trên đường trở về nhà, Ngô Bình mua một ít há cảo gạch cua của cửa hiệu lâu đời nổi tiếng mang về nhà.
Mũi của Đường Tử Di rất thính, lập tức lao ra phòng khách, mừng rỡ reo lên: "Há cảo gạch cua, món tôi thích ăn nhất!"
Ngô Mi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, nói: "Anh, hôm nay em phải đi học.
Anh đưa em đi nhé".
Ngô Bình gật đầu: "Được, lát anh chở em đi".
Sau khi ăn xong, Ngô Bình dắt xe đạp ra.
Chiếc xe đạp này là phương tiện đi lại của anh từ hồi cấp ba, bánh sau của nó lúc này đã xì hết hơi.
Anh lấy giẻ lau qua chiếc xe, bơm hơi cho bánh sau, sau đó chở Ngô Mi đi học.
"Ôm chặt vào", Ngô Bình nói.
Chiếc xe như mũi tên rời cung lao vun vút trên đường khiến Ngô Mi sợ hãi la lên:
"Anh, đi chậm thôi!"
Nhưng Ngô Bình không hề đi chậm lại.
Đôi mắt của anh có thể quan sát được một con kiến nhỏ cách xa vài cây số, cũng có thể nhìn rõ mọi chướng ngại vật trong vòng mấy chục mét.
Khả năng quan sát của anh khiến người khác phải kinh ngạc, cho nên dù có đi nhanh hơn thì cũng chẳng có gì đáng lo.
Ngô Mi ban đầu sợ hãi nhưng chỉ một lúc sau là quen.
Sau đó cô bé nhận ra rằng vô số chiếc ô tô, xe máy đã bị anh trai cô bỏ lại phía sau.
Đi thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bên trái đằng trước.
Ở đó có một chiếc xe màu tím nhạt, biển số xe đó in sâu trong trí nhớ của anh.
Bởi lẽ, đó chính là chiếc xe đã tông chết bố anh!
Qua cửa xe, anh nhìn thấy một người thanh niên trong xe đang gật gù gì đó vẻ rất đắc ý, nhạc thì mở rất to.
Người thanh niên đó ánh mắt đờ đẫn, trên mũi còn dính một thứ bột màu trắng.
Rất rõ ràng, hắn ta vừa hít ma túy.
"Tống Thế Kim!", trong mắt Ngô Bình hằn lên sự thù hận.
Kẻ ngồi trong xe chính là hung thủ đâm chết bố anh, gã là con nhà giàu, tên Tống Thế Kim.
Nghĩ đến việc Tống Thế Kim đâm chết bố mình, không lâu trước còn bắt cóc Ngô Mi để đối phó với anh, Ngô Bình lửa giận bừng bừng.
Anh đi thêm một đoạn, sau đó đỗ ngang hàng với xe của Tống Thế Kim.
Đôi mắt anh lạnh lẽo, tay phải cầm một cây kim châm nhỏ màu vàng, sau đó búng tay một cái.
Cây kim trong tay anh lao vút đi như điện xẹt!
"Phụt!"
Cây kim xuyên qua cửa kính ô tô, đâm thằng vào đầu Tống Thế Kim.
Gã rùng mình, sau đó sùi bọt mép, hai mắt lộn lên toàn lòng trắng, cơ thể không ngừng co giật.
Ngô Bình cười lạnh, sau đó tiếp tục đi về phía trường của Ngô Mi.
Một kim đó của anh có thể biến Tống Thế Kim trở thành một kẻ thiểu năng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Sau khi đưa Ngô Mi tới trường, lúc anh quay về nhà thì đã không thấy xe của Tống Thế Kim đâu nữa.
Có lẽ đã có người phát hiện ra điều bất thường nên đưa gã tới bệnh viện rồi.
Nhưng Ngô Bình không vội, anh biết sau này mình còn nhiều thời gian.
Cả nhà Tống Thế Kim, và cả đám người tiếp tay cho gã làm việc ác, anh chắc chắn sẽ không tha cho một ai!
Khi về đến nhà, anh thấy một đám người đang vây quanh cổng.
Trong đó có hai vị đạo sĩ ăn vận hoành tráng đang đứng trước cây hòe lẩm nhẩm niệm gì đó.
Cả trưởng thôn Mãn Đại Võ cũng ở đó.
Ngô Bình nảy số rất nhanh, đoán ra ngay Mãn Đại Võ nghe tin ở cây hòe này có linh nên đã mời đạo sĩ tới làm lễ để đối phó với "vị tiên trên cây hòe kia"
Anh thầm cười lạnh, dựng xe xong thì khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui.
Mãn Đại Võ cũng nhìn thấy anh, ông ta hừ một cái, nói: "Ngô Bình, ra tù rồi sao? Sau này làm người cho tử tế nhé, trưởng thôn này sẽ để mắt đến cậu đấy!"
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta, búng nhẹ tay một cái, một cây kim nhỏ màu vàng cắm vào sau lưng Mãn Đại Võ.
Chỉ một giây sau, Mãn Đại Võ la lớn "ái dồi ôi", sau đó toàn thân đều đau nhức.
Hai đạo sĩ kia kinh ngạc, vội vã chạy tới xem xét tình hình.
Một đạo sĩ dìu Mãn Đại Võ đứng lên, nhưng Mãn Đại Võ lập tức kêu la càng thảm thiết, đau đớn vô cùng.
Hai vị đạo sĩ sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới được.
Ngô Bình lắc đầu nói: "Tôi đã nói rồi, cây hòe này có linh, vậy mà ông vẫn chạy tới tự rước họa vào thân", anh lắc đầu, dong xe vào trong nhà.
Đám người bên ngoài cũng nhanh chóng giải tán, Mãn Đại Võ được đưa tới bệnh viện.
Hai đạo sĩ kia không biết phải xử trí ra sao nên cũng mau chóng chuồn khỏi đó.
Về đến nhà, Trương Lệ nói với anh Đường Tử Di đã rời khỏi đó vì có việc gấp.
Lúc rời khỏi, cô ấy còn ghi lại số điện thoại của Ngô Bình và Trương Lệ.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi không phải cô ấy nói muốn ở lại một thời gian sao? Sao tự nhiên lại đột ngột bỏ đi vậy?
Nhưng anh cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, sau đó anh ra ngoài mua chút quà để cùng mẹ đi thăm ông bà ngoại.
Trước đó ông bà ngoại bị đánh bị thương, cũng may là giờ đã hồi phục không ít.
Nói chuyện một lúc, Ngô Bình tranh thủ hỏi ông ngoại chuyện về miếng ngọc bội.
Đôi mắt nhìn thấu vạn vật và những kỹ năng mà anh có được đều bắt nguồn từ miếng ngọc bội, cho nên anh rất muốn biết lai lịch của nó.
Ông ngoại nói với anh, miếng ngọc bội là do tổ tiên truyền lại, là bảo bối truyền qua nhiều đời, truyền tới đời anh là đời thứ mười ba.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, lẽ nào tổ tông họ ngoại nhà anh là người tu đạo?
Buổi trưa anh ở lại nhà ông ngoại ăn cơm, đang ăn thì điện thoại reo lên, màn hình hiện số bạn cùng phòng trước kia của anh - Lư Tuấn Phi.
Anh mỉm cười nhấc máy: "Tuấn Phi!"
Quan hệ của anh và Lư Tuấn Phi rất tốt, là anh em trên bến dưới thuyền.
Sau khi anh gặp chuyện, cũng chỉ có Lư Tuấn Phi quan tâm, còn tới trại giam thăm anh hai lần.
"Ngô Bình, ra tù rồi hả?", Lư Tuấn Phi hỏi.
Hôm trước Ngô Bình có nhắn tin báo với Lư Tuấn Phi rằng anh đã ra tù.
Ngô Bình đáp: "Đúng vậy, cậu bận lắm hay sao mà giờ mới đọc tin nhắn hả?"
Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngô Bình, cậu tới Vân Kinh một chuyến đi".
Ngô Bình sững lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Cứ tới đi rồi sẽ biết", nói rồi Lư Tuấn Phi đột nhiên cúp luôn điện thoại.
Trong lòng Ngô Bình đột nhiên trùng xuống, Lư Tuấn Phi là một người trầm tĩnh, vậy mà hôm nay lại mất bình tĩnh như vậy.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao?
Tôn Tình là bạn gái anh, sau khi xảy ra chuyện, hai người vẫn giữ liên lạc.
Tôn Tình còn nhiều lần nói sẽ chờ anh ra tù.
Từ hồi anh còn ở trong tù, mỗi lần đến dịp lễ Tết, anh đều nhờ Lư Tuấn Phi thay mình chọn vài món quà cho Tôn Tình.
Ngô Bình giờ cũng không thể ngồi yên được nữa nên nói với mẹ một câu rồi nhanh chóng bắt tàu đi Vân Kinh.
Hồi đại học, Ngô Bình theo học một trường cao đẳng bình thường ở Vân Kinh.
Vân Kinh là trung tâm kinh tế phía Nam, có lịch sử phát triển lâu đời và nền văn hóa đa dạng.
Huyện Minh Dương cách Vân Kinh hơn ba trăm kilomet, ngồi tàu cao tốc hơn một tiếng là tới.
Vừa ra khỏi ga tàu, Ngô Bình đã nhìn thấy Lư Tuấn Phi đang đứng trong đám đông vẫy tay với anh.
Lư Tuấn Phi cao một mét tám, dáng cao gầy, trông khá đẹp trai.
Lư Tuấn Phi hôm nay mặc một bộ đồ thể thao, anh ấy vốn chơi bóng rổ rất hay.
Hai người họ ôm chặt lấy nhau, Ngô Bình nhìn vào mắt Lư Tuấn Phi, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì vậy".
Vẻ mặt Lư Tuấn Phi rất kỳ lạ, anh nhìn Ngô Bình nói: "Tôn Tình đến rồi".
Ngô Bình nhìn về phía sau, quả thực anh nhìn thấy người bạn tốt nhất của anh - Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tình đang đứng ở phía không xa.
Hai người họ không bước về phía anh, nhưng Ngô Bình nhìn rõ hai người họ đứng rất gần nhau, khoảng cách đó thường chỉ tồn tại giữa những người yêu nhau.
Trái tim anh trùng xuống, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Đi thôi, kết thúc êm đẹp cũng tốt mà", Lư Tuấn Phi vỗ vai Ngô Bình an ủi.
Ngô Bình đi về phía hai người kia, từng bước chân vô cùng nặng nề.
Anh thực sự không thể ngờ người anh em tốt nhất lại phản bội mình như vậy!.