Vốn tưởng rằng Mạc Phàm gặp phải vận cứt chó nhặt được mỹ nữ, ai biết là gái mời rượu, còn là gái mồi rượu phiền phức.
“Ha ha!”
Khóe miệng anh ta hơi cong lên, cười một lát, xoay người quay về ghế lô.
Căn bản không cần anh ta ra tay, tên nhóc này có phiền phức rồi.
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong tiệc sinh nhật của chị họ, hình như một nam sinh gặp phải gái mời rượu, tiền bạc trên người bị vài chén rượu lừa gạt hết, nhưng ngay cả tay còn chưa đụng đến.
Vị nam sinh này tát gái mồi rượu một cái, ông chủ gái mồi rượu tìm tới cửa, sau đó khiến tiệc sinh nhật chị họ buồn bực kết thúc trong không vui.
Hắn không có ấn tượng với mỹ nữ mồi rượu kia lắm, dù sao cũng qua 500 năm rồi, không biết có phải mỹ nữ trước mặt hay không.
Nếu đúng là vậy, kiếp trước hủy tiệc sinh nhật của chị họ, vậy tính sổ luôn vào kiếp này đi.
Mỹ nữ há to miệng kêu lên, một người đầu trọc say khướt đi ra.
- Dám đụng vào cô bé của tôi, nhóc con, mày không muốn sống nữa à.
Đầu trọc thấy tay Mạc Phàm vẫn đặt trên mông mỹ nữ, tức giận nói.
Mạc Phàm hơi híp mắt, ánh mắt nhìn tên đầu trọc trở nên lạnh lẽo.
Hắn không có ấn tượng với mỹ nữ mồi rượu, nhưng còn nhớ rõ cái tên đầu trọc này.
Tên đầu trọc này chính là ông chủ lớn của gái mồi rượu kiếp trước, nghe nói là thổ hào ở tỉnh ngoài, được mời đến thành phố Đông Hải bàn chuyện hợp tác, lúc ấy chính ông ta đã dẫn người xông vào bữa tiệc.
Xem ra sau khi hắn trọng sinh, lại biến hắn thành nam sinh gặp phải mỹ nữ mồi rượu.
- Bây giờ cô có thể buông tay ra chưa?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc nhìn mỹ nữ một cái nói.
Vẻ mặt mỹ nữ khẽ thay đổi, cô ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ giống như những đứa bé khác, bị dọa sợ đến mức dập đầu nhận sai.
Ai biết Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, tuổi em trai cô ta cũng không khác Mạc Phàm mấy, đang học cấp ba, cô ta làm vậy với Mạc Phàm, có phải hơi quá đáng, có phải vừa rồi quá xúc động hay không?