Lúc này, Lưu Tử Hào đang trêu chọc nữ thư ký xinh đẹp trong văn phòng của Lưu Quân cha anh ta.
Sáng nay, Lưu Tử Hào đã yêu cầu quản lý Trương của tập đoàn nhà mình nói với cha của Dương Nhạc, Dương Chí Kiên, rằng Tập đoàn Lưu thị sẽ không cung cấp thuốc cho bệnh viện nhỏ của nhà họ Dương nữa.
Hơn nữa, Lưu Tử Hào còn liên hệ với một số nhà cung cấp dược phẩm khác yêu cầu họ không bán dược phẩm cho nhà họ Dương.
Nhà họ Dương lúc này chắc đang rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Dương Nhạc nhất định sẽ tới cầu xin anh ta.
Khi thời điểm đến, anh ta sẽ dùng một số thủ đoạn nhỏ vừa mềm vừa cứng để ép Dương Nhạc trở thành người phụ nữ của mình.
Lưu Tử Hào đang có một giấc mơ ngọt ngào thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cuộc gọi là của Lưu Quân.
Lưu Tử Hào nhanh chóng đuổi nữ thư ký đi để nhận điện thoại.
"Cha, cha tìm con làm gì?"
Tiếng gầm thét của Lưu Quân phát ra từ trong điện thoại: "Lưu Tử Hào, đồ bất hiếu này, mày đã đắc tội gì với Mạnh Quảng, con trai cả của nhà họ Mạnh ở Thường Dương à?"
"Làm sao có thể? Con căn bản chưa từng gặp Mạnh Quảng!" Lưu Tử Hào bất mãn nói.
Lưu Quân lớn tiếng chửi ầm lên: "Tập đoàn Mạnh thị đột nhiên đình chỉ mọi hợp tác với Tập đoàn Lưu thị chúng ta.
Hơn nữa, con trai cả của nhà họ Mạnh, Mạnh Quảng cũng nhắc tới mày.
Cậu ta nói mày không có tư cách! Nhà họ Mạnh sẽ không bao giờ kinh doanh với người không có tố chất như vậy!”
"Tại sao anh ta lại buộc tội con là người không có tố chất chứ?"
Lưu Tử Hào hét lên: "Con thực sự chưa nhìn thấy anh tai"
"Vậy mày hãy suy nghĩ kỹ xem, gần đây mày đã đắc tội ai? Người mày đắc tội nhất định có quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng!"
Bíp bíp, Lưu Quân nói xong bèn cúp điện thoại.
Lưu Tử Hào ném điện thoại đi, trầm ngâm suy nghĩ.
Ngoại trừ Đỗ Kỷ và Dương Nhạc ra, Lưu Tử Hào dạo gần đây thật sự không hề đắc tội với ai đấy?
Đỗ Kỷ chỉ là một bác sĩ nhỏ, một người làm công ăn lương.
Gia đình ba người của Dương Nhạc chỉ là một gia đình khá giả, mở một bệnh viện cộng đồng nhỏ.
Làm sao những người bình thường cấp thấp như họ lại có thể có mối quan hệ thân thiết như vậy với Mạnh Quảng, con trai cả của nhà họ Mạnh ở Thường Dương?
Vài giờ sau, Lưu Quân trở lại nhà họ Lưu gặp Lưu Tử Hào.
Hai cha con vừa gặp nhau, Lưu Quân không nói gì, lập tức cầm thắt lưng lên đánh cho Lưu Tử Hào một trận!
"Đồ khốn nạn! Mày đã đắc tội với ai vậy?"
"Mày có biết rằng có người đang bán cổ phiếu của Tập đoàn Lưu thị của chúng ta! Giá cổ phiếu của chúng ta đã giảm mạnh và tài sản của chúng ta cũng bị thu hẹp nghiêm trọng!"
"Mày có biết rằng tất cả các ngân hàng đều từ chối cho nhà họ Lưu chúng ta vay tiền.
Tất cả các đối tác đều đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng! Tất cả sẽ không làm ăn với nhà họ Lưu chúng ta nữa! Cha của mày là tao đây sắp phá sản rồi!"
Lưu Quân vừa đánh con trai thậm tệ vừa quát lớn, phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.
Lúc đầu, Lưu Tử Hào không muốn thành thật thú nhận.
Tuy nhiên, Lưu Quân càng ngày càng đánh Lưu Tử Hào một cách tàn nhẫn hơn.
Lưu Tử Hào thật sự đau không chịu nổi!
Hơn nữa, nếu Lưu Quân phá sản thì Lưu Tử Hào sẽ trở thành kẻ khốn cùng trắng tay!
Đây là cái kết mà Lưu Tử Hào sợ nhất và không thể chấp nhận được nhất.
Vì vậy Lưu Tử Hào cuối cùng cũng thú nhận: "Cha, con thực sự không đắc tội Mạnh Quảng.
Con chỉ để ông Trương cắt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương mà thôi."
"Dương Chí Kiên?" "Đúng, chính là ông ta."
"Ông Dương là khách hàng cũ của tập đoàn Lưu thị chúng †a, tại sao lại muốn trừng phạt ông ấy?"
"Bởi vì con thích con gái Dương Nhạc của ông ta.
Nhưng ông ta lại để một tên nghèo kiết xác trở thành hôn phu của Dương Nhạc."
Dừng một chút, Lưu Tử Hào kể cho Lưu Quân mọi chuyện về việc anh ta và Đỗ Kỷ kết thù như thế nào.
“Đỗ Kỷ này thực sự có một chiếc đồng hồ cổ trị giá năm đến sáu trăm vạn sao?”
Lưu Quân sờ sờ cằm, trầm giọng nói: “Xem ra gia thế và bối cảnh của cậu ta khẳng định không đơn giản.”.