Lời cảnh cáo của Lưu Quân khiến Lưu Tử Hào run lên vì sợ hãi.
Anh ta vội vàng quỳ lạy Đỗ Kỷ, dập đầu nhận sai: "Anh Đỗ, tôi biết sai rồi.
Tôi sẽ không bao giờ dám quấy rối Dương Nhạc nữa.
Cầu xin anh hãy tha cho tôi!"
Đỗ Kỷ thở dài nói: "Anh quỳ lạy tôi cũng vô dụng, tôi cũng không phải người khiến cho nhà các người phá sản? Được rồi được rồi, trán các người đều đã chảy máu, các người nên sớm rời đi đi."
Lưu Quân và Lưu Tử Hào ngồi phịch xuống đất.
Một lúc lâu sau, họ mới bò dậy, ngàn ân vạn tạ rời đi.
Dương Nhạc khó hiểu hỏi: "Chuyện gì vậy? Lưu Quân và Lưu Tử Hào, tại sao phải quỳ lạy anh?"
"Anh không biết.
Có lẽ họ đã bị kích thích, có vấn đề về thần kinh.
Đừng động đến bọn họ."
Đỗ Kỷ biết hai cha con nhà họ Lưu cùng nhau quỳ lạy nhận lỗi, nhất định là bị thằng nhóc Mạnh Quảng ép buộc.
Nhưng Đỗ Kỷ không muốn hai cha con nhà họ Lưu biết anh có quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng.
Đêm tối, Đỗ Kỷ nhận điện thoại của Mạnh Quảng.
Qua điện thoại, Mạnh Quảng nói với Đỗ Kỷ, Tập đoàn Lưu thị đã được nhà họ Mạnh mua lại và đổi tên thành Tập đoàn Thiên Hào.
Hơn nữa, Tập đoàn Mạnh thị cũng đã đầu tư bổ sung vào đó.
Giá trị thị trường hiện tại của Tập đoàn Thiên Hào là khoảng bốn tỷ.
Mạnh Quảng đã chuyển nhượng 70% cổ phần của Tập đoàn Thiên Hào cho Đỗ Kỷ.
Hơn nữa, Mạnh Quảng còn cử một đội ngũ chuyên nghiệp chịu trách nhiệm kinh doanh cho Tập đoàn Thiên Hào.
Nói cách khác, Đỗ Kỷ không cần phải đến tập đoàn Thiên Hào làm việc hay quản lý tập đoàn Thiên Hào, Chỉ nằm thôi cũng có thể tận hưởng mọi tài nguyên của tập đoàn Thiên Hào.
Trưởng nhóm kinh doanh của đội ngũ chuyên nghiệp tên là Trương Đông Hải.
Thân phận bên ngoài của anh ta là tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.
Mạnh Quảng gửi tin nhắn WeChat của Trương Đông Hải cho Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ và Trương Đông Hải trò chuyện qua video trong vài phút, cũng coi là quen biết.
Chiều hôm sau, tin tức nhà họ Lưu phá sản, tập đoàn Lưu thị đã được nhà họ Mạnh mua lại và đổi tên thành Tập đoàn Thiên Hào đã lan truyền khắp Ninh Thành.
Gia đình ba người của Dương Chí Kiên nghe dược tin này lại cảm thấy hơi bất an.
"Nhà họ Lưu phá sản, và Tập đoàn Lưu thị trở thành Tập đoàn Thiên Hào của nhà họ Mạnh.
Liệu tập đoàn Thiên Hào có còn cung cấp thuốc giá rẻ cho bệnh viện của chúng ta không?" Tằng Hiểu Vân lo lắng sốt ruột.
"Nhà họ Dương chúng ta và Mạnh gia căn bản không có giao tình gì cả.
Vì sao nhà họ Mạnh lại bán thuốc giá rẻ cho bệnh viện nhà họ Dương chúng ta?"
Dương Chí Kiên thở dài nói: 'Nếu nhà họ Mạnh chịu bán thuốc với giá hợp lý cho chúng ta thì tôi đã hài lòng lắm rồi."
"Vậy thì chúng ta phải đàm phán làm ăn và ký hợp đồng với nhà họ Mạnh.
Ông đi hay tôi nên đi?"
"Tôi vẫn nên đi thì hơn.
Đỗ Kỷ, cậu đi với tôi." “Cha vợ, con chỉ là người làm công ăn lương, những việc quan trọng như đàm phán kinh doanh, ký kết hợp đồng, con không hiểu”
Đỗ Kỷ có thể đẩy là đẩy ngay: "Tại sao người lại kéo con theo?"
"Tập đoàn Thiên Hào của người ta là một công ty lớn.
Tôi có chút bồn chồn khi đi bàn chuyện kinh doanh một mình.
Cậu đi cùng tôi, giúp tôi dũng cảm chút."
Nghe cha vợ nói như vậy, Đỗ Kỷ đành phải gật đầu.
Lúc này, có người gõ cửa nhà họ Dương.
“Đến đây, đến đây.” Tăng Hiểu Vân chạy ra mở cửa.
Một thanh niên ăn mặc bảnh bao bước vào Dương gia.
Người này đang đeo một chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng, rất bắt mắt.
“Trân Phong, anh tới đây làm gì?” Dương Nhạc nhìn người đến có chút không vui hỏi.
Trần Phong và Dương Nhạc sống trong cùng một tiểu khu, còn cùng một tòa nhà.
Trước đây, Trần Phong đã nhiều lần tiếp cận Dương Nhạc để bắt chuyện nhưng Dương Nhạc đều phớt lờ Trần Phong..