ĐỖ Kỷ thực sự rất bất lực trước người mẹ vợ hám tiền Tằng Hiểu Vân này!
Nếu Tằng Hiểu Vân biết Đỗ Kỷ có hàng chục tỷ tiền tiết kiệm, bà ấy chắc chắn sẽ quẹt thẻ ngân hàng của Đỗ Kỷ mà chẳng thèm đắn đo, biến Đỗ Kỷ từ tỷ phú trở thành tỷ phụ.
“Tôi đã chuyến cho anh mười nghìn tệ rồi.
Bây giờ bức tranh này thuộc về tôi.”
Đỗ Kỷ nhanh chóng hoàn tất việc chuyển tiền qua Wechat.
Lý mập mạp cũng rất hài lòng khi nhìn thấy thông báo đến từ tài khoản.
Bức tranh giả Ngũ Mã này được ông ta sưu tầm từ vùng nông thôn chỉ với giá ba trăm tệ.
Bây giờ bức tranh được đối chủ, ông ta cũng kiếm được chín nghìn bảy trăm tệ.
“Cậu có phải là đồ ngốc không thế?”
Tằng Hiểu Vân chỉ vào Đỗ Kỷ mắng: “Tôi đã bảo cậu đừng mua bức tranh giả này rồi mà cậu vẫn nhất quyết mua! Dùng mười nghìn tệ đó để mà mua mấy con lợn, còn tốt hon là mua bức tranh giả này!”
“Mẹ, có thể đế cho con tiêu tiền của mình
theo cách mà con muốn được không vậy?”
“Thật hết nói nổi cậu! Tôi đây không thèm tiền của cậu, chẳng qua tôi chỉ không muốn cậu bị tên Lý mập mạp kia lừa thôi!”
“Ông ta có thế lừa được mẹ nhưng không thể lừa được con đâu.”
“Ý của cậu là gì?”
Tằng Hiểu Vân tức giận mắng Đỗ Kỷ: “Ý của cậu là nói tôi ngu ngốc, còn cậu mới có bản lĩnh sao?”
“Ý của con không phải như vậy.
Bỏ đi, con cho mẹ xem một vở kịch hay.
Xem xong mẹ sẽ hiếu tại sao con lại mua bức tranh giả này.”
Sau đó, Đỗ Kỷ tìm người mượn một chiếc nồi hấp điện lớn.
Đặt giỏ hấp lên nồi hấp điện rồi đặt bức Ngũ Mã giả lên giỏ hấp lớn.
Hơi nước nhanh chóng thấm thấu vào bức tranh.
Các góc tranh bị cong vênh, nứt ra.
Một bức vẽ lập tức biến thành ba bức vẽ!
“Đây… đây là phương pháp vẽ bằng hơi nước! Trong tranh có tranh!”
“Tôi đã từng thấy cảnh này trong văn phòng của Cục Đồ cố! Không ngờ những thứ trong phim
lại có thật!”
Quần chúng ăn dưa bắt đầu xì xào, cảm xúc tăng vọt.
Đỗ Kỷ lấy bức tranh ra khỏi nồi hấp và đặt lên bàn.
Anh cẩn thận mở bức vẽ đầu tiên và nhìn thấy một bức vẽ khác ở trên bức vẽ lớp dưới cùng.
Đám đông lại bắt đầu reo lên.
Bậc thầy giám định Hàn Quỳnh lấy ra một chiếc kính lúp và cẩn thận xem xét bức vẽ thứ hai.
“Đây… Đây là giấy Thành Tân Đường của Bắc Tống, đã thất truyền hơn chín trăm năm.
Chỉ riêng tờ giấy này đã có giá mấy trăm vạn rồi!”
Một tờ giấy đáng giá mấy trăm vạn liền! Mọi người đều đỏ mắt nhìn Đỗ Kỷ!
Cái tên nhóc này, thế mà lại vớ được một món đồ thất truyền cả mâỳ trăm năm!
Cậu ta học từ ai vậy? Trình độ giám bảo của anh ta thực sự đỉnh quá đi mất!
“TRỜI ĐẤT!”
Hàn Quỳnh đột nhiên hét lên: “Bức tranh ấn giấu thực ra là tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất.
Trên đó còn có dấu ấn Tuyên Hòa và Song Long
của vua Tống Huy Tông! Đây là hàng thật.
Đây chắc chắn là hàng thật!”
Sự thật đã rất rõ ràng, có người đã dùng hai mảnh giấy Tuyên Thành đế kẹp tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất đế bảo vệ nó.
Đế đánh lừa người khác, người ta còn vẽ Ngũ Mã lên trên mảnh giấy Tuyên Thành đó.
“Thầy Hàn Quỳnh, ngài cho rằng tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất đáng giá bao nhiêu?” Lý mập mạp run run hỏi.
Lòng dạ của ông ta có vẻ cũng sắp chuyển sang màu xanh rồi.
Mảnh giấy Thành Tân Đường mà Mễ Phất dùng để vẽ đã có giá trị vài trăm vạn..