Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Tô Quán lại trái ngược với nàng, trang sức màu xanh ngọc, đoan trang mạnh mẽ, một dáng vẻ cao cao tại thượng, thật là trùng hợp, hai người gặp nhau ở lối vào, đồng thời dừng lại…
Bởi vì nơi các nàng tỷ thí hôm nay không phải là hoàng cung, mà là học viện hoàng gia, thật trùng hợp, cửa đá của học viện này vừa vặn chỉ có thể để cho một người đi qua…
Ai đi vào trước, mới là vấn đề!
Nhưng mà vấn đề đi vào trước hay sau, Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý, nàng cố ý đi chậm lại một bước để Tô Quán đi vào trước, nhưng hết lần này tới lần khác Tô Quán không chiu buông tha, rõ ràng có thể đi vào trước một bước nhưng lại cố tình đứng ở trước cửa chờ nàng.

Ván cờ còn chưa bắt đầu, khói lửa đã bùng lên.

“Phượng tiểu thư.

” Với nụ cười dè mặt trên khuôn mặt Tô Quán, nhìn dáng vẻ này là đã khôi phục lại sau đả kích ngày hôm qua, sự thật là như thế nào thì chỉ có mình nàng ta biết.


Nhìn dáng vẻ khách khí như vậy của Tô Quán, Phượng Khương Trần có hơi buồn cười, khẽ gật đầu gọi một tiếng: “Tô tiểu thư.


“Nghe nói hôm qua ở chỗ Phượng tiểu thư rất náo nhiệt, Quán Quán còn lo lắng Phượng tiểu thư nghỉ ngơi không được tốt, hôm nay nhìn sắc mặt của Phượng tiểu thư khí thế như vậy, Quán Quán coi như yên tâm rồi, Quán Quán thật sự rất sợ lúc Phượng tiểu thư đánh cờ mất tinh thần, vậy thì coi như Quán Quán thắng không anh hùng rồi.


Trong lời nói của Tô Quán đầy hàm ý châm chọc, người ở phía sau các nàng nghe thấy đều hiểu rõ, nhưng Phượng Khương Trần vẫn gật đầu một cái với dáng vẻ nghe không hiểu: “Đa tạ sự quan tâm của Tô tiểu thư, Khương Trần ngủ vô cùng ngon giấc, nhìn Tô tiểu thư trang điểm đậm như vậy cũng không che được sắc mặt tiều tụy, chắc hẳn đêm qua ngủ không được ngon giấc, mong rằng Tô tiểu thư có thể thư giãn, ăn ngon ngủ ngon mới có thể bồi dưỡng tinh thần, đến lúc đó đặt sai nước cờ cũng là Khương Trần không phải rồi.


Mặt mày Phượng Khương Trần đầy ý cười, dáng vẻ thấy ngươi không khá lên được thì ta lại càng vui vẻ.

Nụ cười trên mặt Tô Quán đông cứng lại, rất nhanh đã khôi phục lại tự nhiên: “Phượng tiểu thư nói đùa rồi, Quán Quán một đêm mộng đẹp, làm sao có thể tiều tụy được, ngược lại là Phượng tiểu thư nhìn giống như đã gầy đi rất nhiều.


“Mắt Tô tiểu thư không được tốt lắm thì phải, lúc về nhớ tìm đại phu khám một chút.

” Phượng Khương Trần lười cùng Tô Quán ở chỗ này lãng phí nước miếng, giơ giơ tay lên: “Tới đều là khách Tô tiểu thư trước hết mời.



“Phượng tiểu thư khách khí rồi, chủ muốn thế nào thì khách theo thế đó, vẫn là mời Phượng tiểu thư trước.

” Nhường nhau cũng là một trong lễ nghi của tiểu thư khuê các, Tô Quán đã đánh chủ ý muốn đi trước Phượng Khương Trần, nhưng nàng ta vẫn phải làm theo lễ nghi, đáng tiếc Tô Quán đã quên mất rằng, Phượng Khương Trần không phải là tiểu thư khuê các truyền thống.

Đôi mắt đẹp của Phượng Khương Trần chuyển động một cái, vừa hay thấy đoàn người của sơn trưởng đi tới bên này, Phượng Khương Trần biết trọng tài hôm nay là sơn trưởng của thư viện hoàng thất, lập tức lui về sau ba bước, nhẹ giọng nói: “Tô tiểu thư nói có lý, ngươi ta đều là khách chủ muốn thế nào thì khách thế đó, sơn trưởng mời.


Sơn trưởng của thư viện hoàng thất, là đại học giả nổi danh khắp đại lục Cửu châu, xuất thân từ Nhan gia – Thế gia có dòng dõi Nho học, đến từ Tắc Học hạ cung.

Các bạn chọn truyen1.


one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Người Nhan gia ở Tắc Hạ học cung có rất nhiều, có địa vị hết sức quan trọng ở giới văn đàn, có thể coi là người có học vấn nổi tiếng nhất nhì ở đại lục Cửu Châu, thân phận cao quý, kể cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt ba phần, rất không may là người cùng Nguyên Hi tiên sinh uống rượu hôm qua có cả ông ta.

“Nhan tiên sinh.

” Phượng Khương Trần và Tô Quán đồng thời hành lễ, bày ra dáng vẻ nhường nhưng Nhan lão tiên sinh hết lần này đến lần khác không nể tình, lại cũng dừng lại, vì vậy tất cả mọi người đồng loạt chắn ở cửa, người phía sau cũng không dám đi lên phía trước.

Nhan lão tiên sinh râu tóc bạc phơ, vẻ mặt đoan chính, trên người nồng nặc hơi thở của Nho sĩ, vừa nhìn đã thấy là dáng vẻ của đại học giả, sau khi Nhan lão tiên sinh nhìn về hướng Tô Quán rồi gật đầu một cái, ông ta quay đầu nhìn về hướng Phượng Khương Trần, nói với một giọng hoài nghi: “Ngươi chính là Phượng Khương Trần, người đã đàn ra khúc “Biển xanh trời cao” làm Nguyên Hi tiên sinh nhớ mãi không quên sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận