Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Ngày mai ngươi có việc phải làm.

Ta sẽ quấn lại cho ngươi vài vòng nữa.

Chính ngươi nên cẩn thận một chút, cố gắng không chạm vào vết thương.

Nếu vết thương nứt ra thì phiền phức lắm.” Phượng Khương Trần đỡ Lam Cửu Khánh dậy, cầm lấy băng vải rất dài quấn mấy vòng quanh hông của Lam Cửu Khánh.

Hông của Lam Cửu Khánh gầy và đầy sức mạnh, đó là cái eo hoàn hảo có thể khiến đôi tay của nữ nhân ôm trọn một vòng.

Phu nhân tương lai của Lam Cửu Khánh quả là người có phúc, Phượng Khương Trần tự khinh thường mình, sao tự nhiên lại nghĩ vậy.
Về phần “người anh em” vẫn còn đang đứng thẳng của Lam Cửu Khánh lại bị Phượng Khương Trần trực tiếp bỏ qua, thực xin lỗi, lúc này tất cả sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào vết thương, cho dù có nhìn thấy thì nàng cũng không phải đại phu khoa bài tiết, Lam Cửu Khánh cũng không có vấn đề về cắt bao quy đầu hay gì đó, nàng không phải chữa cho Lam Cửu Khánh.
Đề phòng vết thương không bị nứt ra, Phượng Khương Trần quấn thêm một vài vòng quanh hông, sau khi đảm bảo rằng vết thương đã cố định, Phượng Khương Trần thắt một nút rồi cắt phần băng thừa.
“Được rồi, đứng lên đi, ta mặc quần cho ngươi.” Phượng Khương Trần hoàn toàn không coi Lam Cửu Khánh là đàn ông mà coi Lam Cửu Khánh như một bệnh nhân bị thương nặng không thể tự chăm sóc bản thân.
Lam Cửu Khánh muốn nói rằng không phải tay ta đau, ta có thể tự mặc nó, nhưng …
Trong lòng hắn, hắn vô cùng sẵn sàng để Phượng Khương Trần chăm sóc mình, sau khi vết thương đã băng bó kĩ còn tốt hơn nhiều so với mong đợi, Lam Cửu Khánh thẳng thắn đứng dậy, thuận tiện để Phượng Khương Trần mặc giúp hắn, không ngờ…
“Bịch” một tiếng, chiếc quần dài rút đến hông trực tiếp rơi xuống đất khi không có ai giữ, Lam Cửu Khánh tráng lệ rực rỡ chỉ mặc một chiếc quần lót, đứng ở trước mắt Phượng Khương Trần với đôi chân trần đang mang một túp lều nhỏ.
Cái tạo hình này…
Sắc mặt Lam Cửu Khánh đen lại, ánh mắt lại càng giống như nước hồ lạnh lẽo, không có một chút nhiệt độ, hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, nhưng đáng tiếc là Phượng Khương Trần không hề sợ hắn một chút nào.

.

Hahaha … Nếu như thân thể của Lam Cửu Khánh không quá lạnh lẽo, hoặc là tình huống này không thích hợp, Phượng Khương Trần thật sự rất muốn cười.
Thật vui quá đi.
Đại hiệp à, Lam đại hiệp cao cao tại thượng lại mắc cỡ như vậy, hahaha, nàng vui chết đi được, đêm nay đáng giá thức trắng.
Trong khi cố nén một nụ cười, Phượng Khương Trần cúi xuống và nhặt quần cho Lam Cửu Khánh.
“Muốn cười thi cười đi, đừng có nhịn, coi chừng nghẹn.” Lam Cửu Khánh có chút buồn bực, nhưng cũng có chút phiền muộn.
Hắn khó giữ được trong sạch nha!
“Khụ khụ…” Phượng Khương Trần khẽ ho một tiếng, nhắc nhở bản thân phải nghiêm túc.
“Ta xin lỗi, đó là một sai lầm trong công việc của ta.” Phượng Khương Trần nghiêm túc nói, không có bất kỳ cảm giác áy náy nào.


Lam Cửu Khánh quay mặt sang chỗ khác, lười tính toán Phượng Khương Trần.
Tối nay hắn không nên ra ngoài, đủ loại phiền phức, hắn nhất định phải đánh Bộ Kinh Vân một trận khi hắn quay lại, hắn buồn bực khi nghĩ về những gì đã xảy ra tối nay, biểu hiện của hắn trước mặt Phượng Khương Trần đêm nay thật kinh khủng.
Phượng Khương Trần không biết rằng tâm tình Lam Cửu Khánh đang cuống quýt, liền giúp Lam Cửu Khánh vén quần lên, về phản ứng của thân thể Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần trực tiếp cho rằng mình không nhìn thấy, bình tĩnh cột chắc quần của Lam Cửu Khánh.

Nhìn thấy quần bị rách mảng lớn lớn ở cạp quần, Phượng Khương Trần suy nghĩ một lúc rồi xoay người lấy chỉ khâu ra, khâu hai cái là vá xong chiếc quần bị rách rồi.
Các đại phu phẫu thuật giỏi khâu da và thịt, đường chỉ may quần áo cũng được coi là tinh tế, miễn là bỏ qua hình dáng của quần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận