Biết được người đến là ai, trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên vẻ u buồn, đứng yên tại chỗ, cúi đầu xuống, thu lại vẻ kiêu ngạo.
Nàng, không muốn cho Cửu hoàng thúc nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.
Hai lần, hai lần nàng và Cửu hoàng thúc gặp mặt đều là khi nàng đang trong lạng nhếch nhác nhất.
Thật tiếc khi thượng đế không nghe thấy lời cầu nguyện của Phượng Khương Trần.
Ngay khi nàng cố gắng thu mình lại để mọi người không phát hiện ra sự tồn tại của mình thì Vũ Văn Nguyên Hòa đã đi đến trước mặt nàng.
“Ngươi chính là Phượng Khương Trần?” Câu hỏi của Vũ Văn Nguyên Hòa không hề có chút ác ý nào mà chỉ thuần túy là sự tò mò.
Nếu như là bình thường, Phượng Khương Trần đối với những người như vậy không phải là thích cũng không tính là ghét, nhưng hôm nay…
Phượng Khương Trần thật muốn đấm ai đó.
Người đàn ông này cũng thật là quá không có mắt quan sát rồi, không nhìn thấy nàng đang cố gắng trốn sao, chết tiệt.
Mặc dù rất tức giận nhưng Phượng Khương Trần không dám phát ra tại chỗ.
Người có thể đứng bên cạnh Đông Lăng Vũ Cửu và Đông Lăng Tử Lãng tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, người như vậy nàng không dám đắc tội.
“Bẩm đại nhân, dân nữ chính là Phượng Khương Trần”, Phượng Khương Trần nhẹ nhàng khom gối, tỏ ra là một người lương thiện trong sáng.
Đông Lăng Tử Lãng khinh thường hừ một tiếng.
Giả tạo, giả tạo, giả tạo.
Phượng Khương Trần ngươi là loại người như thế nào, Đông Lăng Tử Lãng ta còn không biết sao!
Phượng Khương Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bỏ qua vẻ chế giễu trong mắt Đông Lăng Tử Lãng.
Kiếp trước nàng và Đông Lăng Tử Lãng có thù, kiếp này đã định là bọn họ không thể có mối quan hệ tốt đẹp được.
Lại nói, nàng không thèm quan tâm đến ánh nhìn của Đông Lăng Tử Lãng, nàng cũng không phải là vị hôn thê của hắn, nàng chỉ quan tâm đến cách nhìn của Đông Lăng Vũ Cửu, chỉ tiếc…
Cửu hoàng thúc hoàn toàn không để Phượng Khương Trần vào mắt, một nam nhân to đùng như Phượng Khương Trần trở nên vô hình.
Trong lòng Phượng Khương Trần có một chút chua xót nhưng nhiều hơn là cảm giác thư thái.
Nàng và Cửu hoàng thúc là hai người có khoảng cách rất xa, một người trên trời một người dưới đất.
Cửu hoàng thúc là mây trên trời còn nàng chỉ là ao dưới đất, hai người không thể gặp được nhau.
Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng kìm nén lại những suy nghĩ không nên có trong lòng, không còn bối rối nữa.
Nàng quang minh chính đại đứng đó, nhìn thẳng vào Vũ Văn Nguyên Hòa.
Trong binh pháp có nói, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.
Nếu đã không thể trốn được thì quang minh chính đại cắt đứt những suy nghĩ không nên có trong lòng cũng tốt.
Rất tò mò phải không?
Rất muốn nhìn đúng không?
Vậy thì hãy cố gắng mà nhìn cho đủ đi.
Sau này mà muốn nhìn, tỷ đây sẽ thu phí.
He he…
Đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo của Phượng Khương Trần, Vũ Văn Nguyên Hòa thu lại ánh mắt, có chút xấu hổ không nói thành lời: “Phượng tiểu thư đang muốn vào thành sao?”
Nhìn quần áo trên người Phượng Khương Trần.
Hắn rất tò mò nhưng không tiện hỏi, rất có phong độ của người quân tử.
Thôi được, Vũ Văn Nguyên Hòa hắn từ trước đến nay cũng không tự nhận mình là một người quân tử, nếu không hắn cũng không ngăn Phượng Khương Trần tại đây.