Sắc trời tối dần rồi, người vây xem cũng từ từ tản đi, chẳng mấy chốc ở cổng thành người đến người đi chỉ có lại một mình Phượng Khương Trần cô đơn lẻ loi quỳ ở nơi đó.
Gió thổi tới, Phượng Khương Trần chỉ mặc bộ trung y đã lạnh đến phát run, hai hàm răng trên dưới va vào nhau phát ra tiếng ‘cập cập”.
Khi Vương Thất nhận được tin tức chạy tới thì nhìn thấy Phượng Khương Trần đang quỳ ở trong gió lạnh, cả người run rẩy.
“Dừng xe, dừng xe, mau dừng xe” Vương Thất bất chấp hình tượng quý công tử, nửa người thò ra khỏi cửa sổ xe, ra hiệu cho phu xe nhanh chóng dừng lại.
“Hí..” Phu xe kéo dây cương một cái, con tuấn mã hí lên một tiếng, giãm vô số bước ở ngay tại chỗ khiến cho bụi đất bay lên tung tóe rồi mới dừng lại.
Không đợi xe ngựa dừng lại vững vàng, Vương Thất đã nhảy xuống, chạy tới chỗ Phượng Khương Trần.
Nhưng hắn ta còn chưa tới gần, đã bị thị vệ ở phía sau Phượng Khương Trần ngăn lại rồi.
“Vương công tử, Vương gia có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tới gần Phượng Khương Trần”
“Phượng Khương Trần, ngươi thế nào rồi?” Vương Thất bị ngăn ở bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, lại giống như sét đánh đùng đoàng chất vấn binh lính ngăn cản hắn ta: “Vương gia, vị Vương gia nào? Ta đi tìm hắn”
Ngây người ở ngoài trời một đêm không ngủ, lại đi một ngày đường, Phượng Khương Trần vốn đã mệt mỏi không chịu nổi, sau đó bị quỳ như thế này, lại bị người ta ném trứng gà, rau thối, có thể nói tâm thần của Phượng Khương Trần đều kiệt quệ rồi.
Lúc này nàng còn có thể quỳ thẳng người, hoàn toàn là dựa vào một hơi mạnh mẽ chống đỡ.
Một hơi kiêu ngạo, một hơi oán hận.
Phượng Khương Trần sớm đã có chút mơ hồ rồi, đầu óc mê man hỗn loạn, bên tai vẫn có tiếng vo ve quanh quẩn, âm thanh gì nàng cũng nghe không rõ ràng, mãi đến khi giọng nói của Vương Thất truyền đến, nàng mới nghe rõ.
Yếu ớt vô lực mở mắt ra, Phượng Khương Trần nhìn Vương Thất rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Đừng lo lắng, ta không sao đâu.”
Vẫn còn có người nhớ đến nàng, loại cảm giác này thật tốt.
Ít nhất ở cái thế giới xa lạ này, không phải chỉ có một mình nàng, nàng không cô đơn.
“Đồ ngốc, ngươi cũng đã trở thành cái dạng này rồi còn nói không sao” Vương Thất tức đến giậm chân.
Sao Phượng Khương Trần này lại giống như đại ca ngốc nghếch kia của hắn ta chứ.
Dù có chuyện lớn đến đâu, bị thương đau đớn thế nào, khi có người hỏi đến, đầu tiên sẽ giương lên một nụ cười trấn an, rồi nói một câu “ta không sao”.
Không sao, không sao mới có quỷ đấy.
Loại lời nói lừa gạt này lừa gạt người khác còn được, muốn lừa Vương Cẩm Hán hắn ta, kiếp sau cũng không có khả năng đâu.
Vương Thất là một thư sinh nho nhã yếu đuối, lúc này lại tức giận đến đạp thật mạnh một cước vào người tên binh lính đang ngăn cản hắn ta.
“Vương gia, vị Vương gia nào hạ lệnh”
Binh lính biết thân phận của Vương Thất, không dám mạo phạm đến thất công tử của Vương gia, cứng rắn chịu đựng một đạp, đau đến hít một hơi, nhưng dù là như vậy vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, ngăn cản Vương Thất, vẻ mặt khổ não nói: “Hồi thất công tử, là Lãng Vương điện hạ”
Binh lính tỏ vẻ mình rất oan uổng, thật sự rất oan uổng.
Hắn ta chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc thôi mà.
“Lãng Vương, thất hoàng tử?” Vương Thất cảm thấy sức lực trên người đều biến mất rồi.
Lãng Vương, đó chính là Vương gia tay nắm thực quyền, là hoàng tử được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, cực kỳ có khả năng là hoàng đế tiếp theo của Đông Lăng.
Người như vậy, cho dù là Vương gia cũng không dám đắc tội.
“Vâng, thất hoàng tử Lãng Vương điện hạ” Binh lính nhắc lại một lần nữa, đồng thời trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta biết Vương Thất sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho mình nữa.