Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phượng Khương Trần gật đầu với Hạ Vân, tỏ ý tán thưởng, hai mắt Hạ Vân sáng ngời, hiện lên vẻ vui mừng.

Sau khi thu dọn xong, Phượng Khương Trần xoay người, thấy Tô Quán ở đó, đang giả vờ bắt mạch cho phu nhân số tám, lại thân thiết hỏi han đối phương một vài câu đại phu hay hỏi, nhìn dáng điệu này của Tô Quán, chắc mấy ngày nay đã bỏ ra không ít công sức.

So tài, thắng bại có đôi khi không phải dựa vào bản lĩnh mà dựa vào thủ đoạn, giống như nàng thắng Tô Quán bốn hạng mục cầm kỳ thư họa.

Đối với hành vi âm thầm tính kế của Nam Lăng Cẩm Phàm và Tô Quán, Phượng Khương Trần cũng không tức giận, đây là bản lĩnh của người ta.

Phượng Khương Trần cười dịu dàng, cúi người với mấy người thái tử: “Điện hạ, Khương Trần đã chẩn bệnh xong, nếu không còn chuyện gì, Khương Trần cáo lui trước.



“Khương Trần có thể chẩn ra vị công tử kia mắc bệnh gì không, có cần viết đơn thuốc không?”
Thái tử cũng không phải người ngu, Phượng Khương Trần có thể nhìn ra vấn đề từ người Tô Quán, đương nhiên hắn cũng phát hiện, vừa nói vậy chính là muốn cho cơ hội Phượng Khương Trần, để nàng nói ra mờ ám trong cuộc so tài, thế nhưng Phượng Khương Trần không cảm kích, trong mắt Phượng Khương Trần, sử dụng thủ đoạn trong so tài rất bình thường.

“Đa tạ điện hạ quan tâm, tạm thời Khương Trần còn chưa thể xác định vị công tử này bị bệnh gì, Khương Trần cần phải quay về suy nghĩ cẩn thận.

” Nàng nghi ngờ, nhưng tất cả phải đợi có kết quả xét nghiệm, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, trước khi chưa có sự chắc chắn, đại phu không thể tùy tiện nói ra suy đoán của mình trước mặt bệnh nhân, lỡ như dọa bệnh nhân sẽ không tốt.

“Tiểu vương nghe nói y thuật của Phượng cô nương cao siêu, sao, còn có bệnh mà Phượng cô nương ngươi không chẩn ra được.

” Nam Lăng Cẩm Phàm tựa như con gián, mặc kệ ngươi có thích hay không, hắn sẽ xuất hiện quanh ngươi.

Phượng Khương Trần ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác, không nhịn được nói: “Chắc hẳn Tam hoàng tử biết rõ nguyên do vì sao Khương Trần không chẩn ra bệnh của vị công tử này, còn như lời Tam hoàng tử nói y thuật của Khương Trần cao siêu, chẳng qua cũng chỉ là lời đồn thôi, Khương Trần chỉ giỏi chữa ngoại thương.


Có thể sử dụng thủ đoạn, nhưng sau khi bị người khác vạch trần thủ đoạn mà vẫn có thể tỏ ra vô tội thì rất đáng ghét, nàng ghét loại người làm kĩ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết, Phượng Khương Trần lười nhiều lời với đối phương, dứt khoát một câu đẩy vào ngõ cụt.

Đổi lại nếu là người bình thường, dù không chột dạ cũng sẽ đỏ bừng mặt, nhưng Nam Lăng Cẩm Phàm lại làm như nghe không hiểu, vẻ mặt vô tội, không chỉ có vậy, ngược lại mượn cơ hội thăm dò: “Quả thực không thể tin lời đồn, gần đây bên ngoài truyền nhau rằng Khương Trần cô nương ngủ ở cửu vương phủ, có một đêm xuân phong với Cửu Hoàng thúc, không biết đây là lời đồn hay chuyện có thật.



Nam nhân nổi máu nhiều chuyện tuyệt không thua nữ nhân, lời của Nam Lăng Cẩm Phàm vừa dứt, Phượng Khương Trần phát hiện hai mắt của ba người thái tử, Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Lãng sáng lên, nhìn chằm chằm nàng, tựa như đang đợi câu trả lời của nàng.

Rất rõ ràng, vấn đề này không đáp không được, nhưng vào lúc này, Tô Quán cũng đã kết thúc quá trình chẩn bệnh của nàng ta, sợ Phượng Khương Trần không trả lời, phụ họa một câu: “Khương Trần, tam điện hạ cho ngươi cơ hội để chứng minh lời đồn là thật hay giả, ngươi có dám trả lời không?”
Quả thực nàng không dám trả lời, nhưng nàng có thể không trả lời sao?
Phượng Khương Trần cười, tiếng Hoa Hạ là thứ ngôn ngữ kỳ diệu nhất trên thế gian này, có một kiểu trả lời gọi là đánh trống lảng, muốn dẫn chuyện nàng cũng phải xem nàng có thích hay không.

“Tam điện hạ, từ trước đến nay Khương Trần không quan tâm lời đồn đại, lời đồn mà tam điện hạ nói Khương Trần chưa từng nghe qua, Cửu Hoàng thúc bị bệnh nặng, đúng là Khương Trần ngủ ở cửu vương phủ một đêm, về phần sự trong sạch của Khương Trần? Trong mắt Tam hoàng tử, Khương Trần còn trong sạch gì đáng nói sao?”
Phượng Khương Trần ám chỉ chuyện ngày đó Nam Lăng Cẩm Phàm mở miệng làm nhục nàng trong yến hội.

“Phượng cô nương thật mang thù.

” Nghe xong câu trả lời như có như không, Nam Lăng Cẩm Phàm rất phiền muộn, nhưng Phượng Khương Trần nhắc tới chuyện trước kia, hắn lại ngại không hỏi tiếp.


“Nữ nhân mà, đầu óc và tóc đều nhỏ như nhau, bản lãnh khác Khương Trần không có nhưng trí nhớ không tệ.

” Phượng Khương Trần ý hữu sở chi, hai mắt quét về phía Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Lãng, nhắc nhở hai vị, giữa họ cũng có thù, nàng không nhắc tới không có nghĩa nàng quên, nàng chỉ buông bỏ.

Nàng không phải thánh mẫu, nàng không làm được loại chuyện lấy ơn báo oán, huống chi nàng lấy ơn báo oán rồi, dùng cái gì trả ơn?
Thấy Phượng Khương Trần thản nhiên nhắc tới chuyện của mình, cặp mắt u tối của Hạo Đình thoáng sáng ngời, ánh mắt dừng trên người Phượng Khương Trần lâu hơn.

Vẻ mặt Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm chột dạ, mất tự nhiên quay sang hướng khác, lúc này, làm sao họ còn dám không thấy ngại mà hỏi Phượng Khương Trần về chuyện lời đồn, thái tử thấy cục diện xấu hổ liền xoa dịu nhưng không đến nơi đến chốn, gương mặt lạnh lùng của Phượng Khương Trần không cho thái tử mặt mũi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận