Lãng vương?
Cùng lúc Tô Vân Thanh và Chu Hằng đều im lặng, bất lực nhìn đối phương.
Lãng vương điện hạ, Lãng vương điện hạ.
Vị hôn phu trước của Phượng Khương Trần, rầm rộ ồn ào chuyện từ hôn.
Phượng Khương Trần rơi vào tay hắn, bọn họ ngay cả thương tình tha thứ cũng không thể, lại còn tìm một người quyền thế hơn hẳn, vậy chỉ có…
Thái tử, hoặc là Cửu Hoàng thúc.
Nhưng bản thân thái tử lúc này khó bảo đảm, làm sao có thể vì một Phượng Khương Trần mà đắc tội Đông Lăng Tử Lãng.
Về phần Cửu Hoàng thúc?
Cầu xin hắn còn không bằng đi cầu xin hoàng thượng, khả năng có lẽ cao hơn.
Cuộc đời của Cửu Hoàng thúc chán ghét nhất là nữ nhân, hắn làm sao có thể bởi vì một nữ nhân, mà lại bạc tình với Đông Lăng Tử Lãng.
Ân oán giữa Đông Lăng Tử Lãng cùng Phượng Khương Trần, trên dưới hoàng thành không ai biết không ai hiểu, tình huống như vậy, không có người nào thay Phượng Khương Trần ra mặt.
“Giải quyết như thế nào”
Ba người đàn ông ba chân bốn cảng chạy tới, lúc này lại bất lực.
Phượng Khương Trần quỳ tại chỗ, thân thể suy yếu không vững mà lung lay.
Lời của Tô Vân Thanh và Chu Hăng nàng đều nghe được, chỉ là nàng không thể mở miệng trả lời.
Phượng Khương Trần biết mình bị bệnh, sốt cao cộng thêm mệt mỏi quá độ, thể lực cạn kiệt.
Nhưng biết thì thế nào, đừng nói nàng hiện tại không có khí lực, cho.
dù có khí lực nàng cũng không có biện pháp chữa bệnh cho mình.
Người chữa bệnh không thể tự chữa bệnh!
Nghe được âm thanh lo lắng của Tô Vân Thanh và Chu Hằng, nghe được ba người này, cảm thấy bất lực khi nghe Đông Lăng Tử Lãng muốn nàng quỳ ở chỗ này, trái tim đau đớn của Phượng KhươngTrần.
Nước mắt, từ khóe mắt của Phượng Khương Trần tuôn ra.
Găng chịu cả ngày, không muốn để cho người ta nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của nàng, nhưng nhìn thấy ba người Chu Hằng, nàng rõ ràng biết người có lỗi là Đông Lăng Tử Lãng, nhưng vẫn còn ở chỗ này không chịu đi, cuối cùng nàng không chịu được nữa, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Đông Lăng Tử Lãng, xin chúc mừng, ngươi đã gieo thành công một hạt giống hận thù trong trái tim ta.
Đông Lăng Tử Lãng, ngươi biết đấy, Phượng Khương Trần ta là người đơn giản, ta chỉ muốn cuộc sống đơn giản nhất, ta chán ghét thù hận, không thích âm mưu tính kế, không muốn hận, cũng không muốn trách móc.
Cho dù xảy ra chuyện như vậy vào ngày đại hôn, ta cũng không nghĩ tới sẽ oán ai hận ai, nhiều nhất chỉ muốn biết được người đứng sau chuyện này, tránh chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa.
Đông Lăng Tử Lãng, Phượng Khương Trần ta rất rõ ràng, chuyện ta tỉnh lại ở ngoại ô vào ngày đại hôn, cho dù không phải ngươi động thủ, cũng có liên quan đến ngươi, nhưng mặc dù như vậy, ta cũng không nghĩ tới hận ngươi, ta cũng không nghĩ tới trả thù, ta chỉ muốn sống sót, sống thật tốt, như vậy mà thôi.
Nhưng hôm nay, Phượng Khương Trần ta hận ngươi.
Ngươi cho ta hiểu, trên thế gian này, ta hèn mọn thấp kém bao nhiêu, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng vẫy tay, là có thể phá hủy những nỗ lực trước đây của ta, toàn bộ đều đập nát.
Đông Lăng Tử Lãng, cầu nguyện đi, cầu nguyện lên trời đừng cho.
Phượng Khương Trần ta cơ hội, một khi ta có cơ hội, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ba người Chu Hằng cứ như vậy đứng chờ một bên nhìn.