Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Ở trên đường cái, đằng sau Nguyên Hi tiên sinh còn một đám người vây quanh, Phượng Khương Trần biết mình phải cho Nguyên Hi tiên sinh mặt mũi, nếu làm tổn hại đến mặt mũi của Nguyên Hi tiên sinh, trở mặt với Nguyên Hi tiên sinh, chắc chắn nàng không có trái ngon.

Vẻ mặt Phượng Khương Trần sợ hãi, thụ sủng nhược kinh nói: “Nguyên Hi tiên sinh nói quá lời, thật sự là hôm nay có nhiều bất tiện, Khương Trần không dám quấy nhiễu nhã hứng của Nguyên Hi tiên sinh.


“Bất tiện? Làm sao lại bất tiện? Cơ thể không khỏe?” Nguyên Hi tiên sinh còn có ẩn ý.

Phượng Khương Trần thật muốn mắt trợn trắng, đầu năm nay nam nhân còn nhiều chuyện hơn nữ nhân: “Đa tạ Nguyên Hi tiên sinh quan tâm, cơ thể Khương Trần rất tốt, chẳng qua vừa từ trong cung đi ra, trên người còn mặc y phục chẩn bệnh.



Phượng Khương Trần cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân không thay bộ y phục đệ tam, cũng từ chối đề nghị thay y phục ở cửu vương phủ của Cửu Hoàng thúc.

Nói đùa, nàng không muốn bị người đời nói ban ngày tuyên dâm với Cửu Hoàng thúc, nàng còn muốn danh tiếng hay không.

“Chuyện này có sao, người đâu, hầu Phượng cô nương thay y phục.

” Nguyên Hi tiên sinh vung tay lên, hơn mười mỹ tỳ từ Trục Phong lâu đi ra.

Dáng điệu này, Phượng Khương Trần không thể nào từ chối, Phượng Khương Trần cười gật đầu: “Hạ Vân, Đông Tình, các ngươi về trước đi, nơi đây không cần các ngươi hầu hạ nữa.

” Chủ nhân của họ ở đây còn không được thoải mái, càng không cần nói tới người làm, lỡ như xảy ra chuyện, nàng chỉ có năng lực tự vệ.

Hạ Vân và Đông Tình sửng sốt một chút, đang muốn mở miệng, Phượng Khương Trần lại trừng hai người họ, hai nàng không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn lui về.

Đoàn người Phượng Khương Trần đi vào Trục Phong lâu, dù có Nguyên Hi tiên sinh ở đây, nhưng vẫn phải đối thơ mới có thể vào cửa, Phượng Khương Trần moi hết ruột gan, vất vả lắm mới đối được, lại không quá kém so với vế trên.


Sau khi vào Trục Phong lâu, Phượng Khương Trần đi thay y phục, đợi khi nàng thay xong bước ra, Nguyên Hi tiên sinh đã sai người bày đàn, kính trọng hầu Phượng Khương Trần.

“Khương Trần, khúc “Bích hải thương khung” của ngươi có thể nói là kỳ diệu vô song, quanh quẩn ba ngày, dư âm chưa tuyệt, mấy người bạn thân của Nguyên Hi nghe nói Khương Trần dùng đàn không dây đàn khúc nhạc này, hy vọng may mắn có thể được nghe một khúc, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta gặp nhau ở Trục Phong lâu, mong Khương Trần đàn “Bích hải thương khung” một lần được không?” Nguyên Hi tiên sinh chỉ vào vị trí còn trống duy nhất, ý bảo Phượng Khương Trần ngồi đó.

Ở vị trí đó, có một cây đàn không dây!
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Phượng Khương Trần nhìn lướt qua mọi người ở đây, đại đa số đều là cùng một dạng danh sĩ phong lưu như Nguyên Hi tiên sinh, bọn họ thật sự cảm thấy hứng thú, còn một vài người còn lại rõ ràng tới xem náo nhiệt, có mấy người nàng biết, không ai khác chính là các lão gia của các thế gia danh môn ở hoàng thành.

Phượng Khương Trần gật đầu với Nguyên Hi tiên sinh, nhanh nhẹn ngồi xuống, khi mọi người ở đây cho rằng Phượng Khương Trần sẽ bắt đầu đánh đàn, Phượng Khương Trần lại mở miệng nói: “Nguyên Hi tiên sinh, đánh đàn phải có cầm tâm và cầm ý, hôm nay cả hai thứ này Khương Trần đều không có, thực sự không đàn được.

” Bây giờ nàng không có tâm trạng miễn cưỡng bản thân.

“Hả? Hôm nay Khương Trần làm sao?” Nguyên Hi tiên sinh cực kỳ bất mãn hành động không nể mặt mũi của Phượng Khương Trần.


Hắn đã phải tự hạ thấp địa vị đi mời Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần lại dám đùa giỡn người có thân phận cao quý, thực sự đáng giận.

“Hôm nay Khương Trần gặp phải một bệnh nhân có chứng bệnh hết sức đặc thù, trong đầu cứ luôn nghĩ mãi không thông chứng bệnh của hắn, lúc này tâm phiền ý loạn, hiện giờ không có cầm tâm.

” Sắc mặt Phượng Khương Trần bình tĩnh, hai mắt sâu thẳm không chút gợn sóng, nào có dáng vẻ lo lắng, rõ ràng có ý từ chối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui