Tạ tam buồn bực vô cùng, kéo Vương Thất tới tìm Phượng Khương Trần là vì cọ cơm, nhưng không ngờ rằng Vương Thất như ăn thuốc nổ, chỗ nào cũng nhằm vào Phượng Khương Trần, đừng nói ăn cơm, đến uống trà cũng không uống được.
Hai người ngồi chưa tới mười lăm phút, đã ra khỏi Phượng phủ.
Mà Tạ Tam và Vương Thất vừa đi, Phượng Khương Trần ôm lấy hộp gỗ, từ ghế trên trượt xuống dưới, đôi tay ôm chặt chính mình, yên lặng rơi lệ.
Cẩm Hán, ta biết bản thân đang làm gì, ta thật sự biết, ta cũng biết bản thân sẽ gặp phải hậu quả gì.
Đừng nói lễ giáo cổ đại nghiêm khắc, cho dù là ở hiện đại, một nữ tử chưa lập gia đình, bị truyền ra tin tức ở chung với nam nhân quyền thế, người chịu thương tổn cũng chỉ có nữ tử kia.
Bất cứ lúc nào, người đời cũng yêu cầu cao hơn một ít đối với nữ tử, loại chuyện này, nam nhân… Một câu phong lưu thì có thể cho qua chuyện, nhưng nữ nhân lại sẽ bởi vì thế mà bị hủy hoại cả đời…
Lau khô nước mắt, Phượng Khương Trần vẫn là Phượng Khương Trần, vừa kiêu ngạo vừa trầm tính, vừa phóng khoáng vừa cẩn trọng, đôi mắt được nước mắt gột rửa qua càng thêm sáng ngời, trong mắt chỉ có chờ mong đối với tương lai mà không có hối hận và suy sụp.
Phượng Khương Trần, cũng sẽ không vì chuyện mình đã làm mà hối hận, cũng sẽ không bày ra mặt yếu đuối của mình cho người ngoài xem.
Phượng Khương Trần trở lại thư phòng, mở hộp nhỏ Tạ hoàng quý phi đưa tới ra, bên trong chỉ có một tờ giấy nhỏ, Phượng Khương Trần sau khi xem xong, một hồi lâu cũng không nói gì.
Vo tờ giấy trong tay lại, Phượng Khương Trần yên lặng nhìn về phía nóc nhà: “Thôi Hạo Đình, tam hoàng tử ngươi cũng thật nể tình, vậy mà tìm tới một người Thôi gia, các ngươi muốn ta chết đến vậy sao?”
Thôi gia, thế gia đệ nhất tiền triều, hiện đã thoái ẩn, nhưng dù vậy, Thôi gia cũng không phải nàng có thể đắc tội được, bệnh của Thôi Hạo Đình, nếu nàng trị khỏi thì còn đỡ, nhưng nếu như chết trong tay nàng, nàng phỏng chừng cách cái chết cũng không xa nữa.
Mà bệnh của Thôi Hạo Đình kéo lâu như vậy, nói thật ra, muốn hắn ta chết còn dễ hơn muốn hắn ta sống.
“Trị hay là không trị? Bệnh bạch cầu muốn trị cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu trị không tốt sẽ dẫn tới đủ loại biến chứng, tình hình của Thôi Hạo Đình không lạc quan cho lắm, nếu muốn trị, phải nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật ghép tủy, ta hiện tại ngay cả phòng phẫu thuật cũng không có, phải làm sao mới có thể phẫu thuật ghép tủy được?”
“Chỉ là nếu như không trị, ta sao lại không hiểu về nghề nghiệp của bản thân mình cho được, đây là vấn đề hành vi thường ngày, ta không thể bởi vì thân phận của đối phương mà từ chối trị bệnh cho bệnh nhân của mình.
Phượng Khương Trần, ngươi đừng quên, cho dù Thôi Hạo Đình là ai, hắn ta hiện tại là bệnh nhân của ngươi, một người giao mạng cho ngươi, ngươi không thể bởi vì đối phương xuất thân quá tốt, mà không chịu trị.
Nhưng điều kiện điều trị thì sao? Ta phải tạo điều kiện thế nào đây? Phòng giải phẫu? Cái này dễ làm, nhưng cấy ghép thành công tủy của người quyên tặng? Ta phải đi đâu tìm? Ta muốn trị cho một người bệnh, sao lại khó như vậy.
”
Phượng Khương Trần nằm dài trên bàn, bờ vai vô lực rũ xuống, gục xuống đầu, bất lực nói.
Tôn Tư Hành nghe nha hoàn nói tâm trạng của Phượng Khương Trần không tốt, muốn tới khuyên nhủ một chút, tới cửa thư phòng lại không muốn quấy rầy Phượng Khương Trần, cho nên vẫn luôn ở ngoài cửa đắn đo.
Giọng nói của Phượng Khương Trần không lớn, hắn ta nghe được đứt quãng một ít, chỉ là nghe không hiểu lắm, cái gì ghép, hiến tặng, nhưng mà câu nói cuối cùng kia của Phượng Khương Trần: Muốn trị cho một người bệnh, sao lại khó như vậy, hắn ta nghe được, cũng nghe hiểu.
Tôn Tư Hành không do dự nữa, gõ cửa thư phòng của Phượng Khương Trần, tuy nói Phượng Khương Trần ban ngày lấy cái danh sư phụ ra cưỡng ép hắn ta đến ở đây, nhưng Phượng Khương Trần không dùng danh sư phụ bừa bãi ở trước mặt hắn ta, cho nên Tôn Tư Hành kính trọng Phượng Khương, nhưng đối với một nữ tử còn nhỏ tuổi hơn của mình, cũng không lấy ra dáng vẻ của vãn bối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...