Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Lúc này, nàng không có tâm trí quan tâm bên người nàng vì sao lại có ảnh vệ, nàng chỉ biết, tính mạng của nàng lại bị uy hiếp lần nữa, nàng muốn bắt được người ở sau màn lại.

“Vâng.

” Ảnh vệ biết nha hoàn của Phượng phủ sẽ trở về rất nhanh, cũng không ở lại nữa, đề khí chạy ra ngoài viện.

Hôm nay bọn họ thất trách nghiêm trọng, nếu như lại để thích khách chạy mất, bọn họ cũng không cần sống nữa.

Ảnh vệ mới vừa đi, Đồng giác, Đồng Dao và Xuân Hạ Thu Đông đã tới, nhìn thấy Phượng Khương Trần ngã trong vũng máu, sắc mặt của sáu nha hoàn lập tức trắng bệt, thân mình yểu điệu run rẩy, dường như đứng không vững.

Các nàng lúc này, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Tú mà chết, các nàng cũng không muốn sống.

Thị vệ canh giữ ở bên ngoài viện vọt vào, Phượng Khương Trần nhìn thấy bọn họ, chỉ phương hướng thích khách chạy trốn, khó khăn nói ra một chữ “đuổi”.

“Vâng.

” Một nửa thị vệ ở lại bảo vệ Phượng Khương Trần, một nửa đuổi theo dấu chân của thích khách.

“Mau, lấy khăn tới, cầm máu cho cô nương.

” Xuân Họa trầm tĩnh nhất, bình tĩnh trước, xông lên trước, nhìn thấy vết thương trên cổ Phượng Khương Trần, toàn thân đều run rẩy.

Phượng Khương Trần bị thương chỗ yết hầu, trước đó nói chuyện đã phải chịu đựng cơn đau, này hỏa nàng một câu cũng không muốn nhiều lời, chỉ vẫy tay với Xuân Họa, ở trên tay Xuân Họa viết một chữ “Tôn”.

“Hạ Vân, mau đi mời Tôn công tử tới.


“Được, ta đây liền đi, các ngươi chăm sóc cô nương cho tốt.

” Hạ Vân tuy rằng hoảng sợ, nhưng cũng không có loạn.

“Tú, khăn sạch đây, cầm máu trước, cứ chảy máu như vậy Tôn công tử còn chưa tới, Tú sẽ mất máu quá nhiều.

” Đồng Giác đưa khăn tay cho Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần cũng không có từ chối, ý bảo Đồng giác cùng Đồng Dao giúp nhấn đè để cầm máu, ít nhất làm chậm lại tốc độ lưu thông của máu.

Nàng hôm nay bị thương ở động mạch trên cổ.

“Đỡ cô nương vào phòng trước.


Năm người tay chân luống cuống, dù sao trước khi Tôn Tư Hành tới, cũng nên đỡ Phượng Khương Trần vào phòng, Phượng Khương Trần bị thương đến động mạch, máu chảy ra không ngừng, không bao lâu Phượng Khương Trần cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, trước mắt hình như có bóng chồng bóng, nhìn đồ vật cũng không rõ ràng.

“Sư phụ làm sao vậy?” Tôn Tư Hành ở ngoại viện, một đường chạy tới, đã có chút hụt hơi.

“Tôn công tử, mau, mau, Tú bị thương, bị thương ở trên cổ, chảy rất nhiều máu.

” Đồng Giác và Đồng Dao nhìn thấy Tôn Tư Hành giống như nhìn thấy tâm phúc vậy.

Tôn Tư Hành cũng là chủ tử trong phủ, hơn nữa còn là đại phu.

Đồng tử của Tôn Tư Hành mở rộng, hắn ta và sư phụ tách ra còn chưa tới mười lăm phút, sư phụ sao lại bị thương nặng như vậy.

“Đi, lấy hòm thuốc của ta tới, còn có nước ấm vải trắng, các ngươi tránh ra.

” Tôn Tư Hành không có thời gian nghĩ nhiều, ba bước thành hai bước xông lên trước, kéo những nha hoàn vây quanh Phương Khương Trần ra.

“Sư phụ.

” Nhìn thấy cả người toàn là máu, miệng vết thương còn đang chảy máu của Phượng Khương Trần, trong lòng Tôn Tư Hành co rút đau đớn.

Phượng Khương Trần híp hai mắt lại, đột nhiên mở ra, hai mắt tiêu tán không có tiêu cự, chịu đựng đau đớn của miệng vết thương, Phương Khương Trần suy yếu nói: “Tư Hành, đừng căng thẳng, cũng không phải lần đầu tiên, giúp sư phụ cầm máu khâu lại miệng vết thương.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui