Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phượng Khương Trần đã từng thấy qua các kỹ năng giao tiếp của Vân Tiêu.

Vân Tiêu là một người thoải mái, làm người ta ghét bỏ không nổi, người xuất thân từ Thôi gia, có vẻ rất xa cách như Thôi Hạo Đình cũng trở thành bạn đánh cờ với Vân Tiêu, từ đó có thể thấy rõ năng lực của hắn.
Mỗi lần Vân Tiêu đến đều sẽ cùng đánh cờ với Thôi Hạo Đình, sau đó sẽ đi tìm Cốc chủ Thần y cốc, Cốc chủ Thần y cốc là một người có y thuật cao thâm, Vân gia là thương nhân buôn bán dược liệu, hai người thường xuyên qua lại rồi cũng thân quen, trên thực tế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Vân Tiêu, chỉ cần hắn muốn, bất cứ ai cũng có thể trở thành bằng hữu của hắn.
Phượng Khương Trần từng nghi ngờ Vân Tiêu không tới tìm nàng mà là tìm Thôi Hạo Đình và Cốc chủ Thần y cốc.

Nghe Tôn Tư Hành nhắc đến Vân Tiêu, Phượng Khương hiểu Tôn Tư Hành không muốn nàng gặp Vân Tiêu, mà là đang mượn Vân Tiêu để nói lái sang chuyện khác.
“Tư Hành, Đồng Giác, Đồng Dao, đa tạ các ngươi.” Đa tạ các ngươi đã chăm sóc, đa tạ các ngươi đã bảo vệ, còn muốn đa tạ các ngươi vì không cảm thấy ta thấp hèn.
Đồng Dao và Đồng Giác đỏ mặt: “Tiểu thư, đây là việc bọn nô tỳ nên làm, dù xảy ra chuyện gì, tiểu thư vẫn mãi là tiểu thư của nô tỳ.”
“Sư phụ, người vĩnh viễn là sư phụ mà con kính yêu nhất, không ai có thể thay thế người.” Dù thế nhân nói người không tốt, nhưng trong mắt con, người là người tốt nhất, mỗi việc mà người làm ta đều hiểu được.
Trong vòng hai thắng, Tôn Tư Hành từ một thiếu niên thẳng thắng, không biết kiềm chế đã lột xác trở thành nam nhân nội tâm, ổn trọng, biết rõ cái gì nên nói và cái gì không nên nói.
Hai mắt Phượng Khương Trần đỏ hoe, liên tục gật đầu.

Sự tôn trọng và quan tâm của ba người này dành cho nàng khiến nàng cảm thấy rất ấm áp: “Có các ngươi bên cạnh thật tốt, yên tâm, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.

Đồng Giác, giúp ta thay y phục, ta muốn đến phủ thái tử.”
Cửu hoàng thúc nói không sai, muốn sống tự do tự tại, không bị người khác uy hiếp phải có đủ thực lực, tuy nàng không vội tích lũy lực lượng nhưng cũng phải bắt đầu hành động.
Bước đầu tiên là phải chấm dứt những chuyện lộn xộn, vô bổ, lãng phí thời gian, việc đầu tiên cần giải quyết chính là cuộc tỷ thí với Tô Quán, tranh thủ thời gian sớm một chút để Tô Quán sớm cút đi, tốt nhất là biến mình khỏi tầm mắt của nàng vĩnh viễn… Thái tử nghe tin Phượng Khương Trần đến, lập tức mặc kệ những người khác, đến gặp Phượng Khương Trần.
Đùa thôi, chuyện Cửu hoàng thúc chuyển đến ở Tây viện hơn một tháng, đến bây giờ vẫn chưa rời đi, khiến toàn bộ hoàng thành đều biết, có nói Cửu hoàng thúc đối xử không tốt với Phượng Khương Trần cũng không có ai tin.
Mọi người đều nghị luận, một số Ngự sử can đảm nói việc làm này không hợp lễ, chính Hoàng thượng cũng mở miệng ám chỉ Cửu hoàng thúc nên quay về Cửu Vương phủ.

Nhưng Cửu hoàng thúc lại giả vờ hồ đồ, nói chính mình đang mang bệnh, mà Phượng phủ lại có đại phu giỏi nhất thiên hạ.
Tất cả mọi người đều cho rằng đại phu giỏi nhất thiên hạ trong lời của Cửu hoàng thúc là Cốc chủ Thần y cốc, nhưng thái tử biết, đại phu giỏi nhất trong lòng Cửu hoàng thúc là Phượng Khương Trần, địa vị của Phượng Khương Trần trong lòng Cửu hoàng thúc, không ai có thể thay thế được….
Ở nơi hoàng thành này, thất lễ với ai thì còn có thể nhưng không thể thất lễ với Phượng Khương Trần được.

Thất lễ với nàng chính ra còn nghiêm trọng hơn việc thất lễ với Cửu Hoàng thúc!
Thái tử đi vào đại sảnh, không đợi Phượng Khương Trần đứng dậy mà trực tiếp nói: “Khương Trần, không cần đứng dậy đâu.

Ở trong quý phủ của bản cung không cần để ý đến mấy nghi thức xã giao này nọ chi cho phiền phức.”
“Đa tạ thái tử, nhưng lễ nghĩa không thể bỏ được.” Càng là kẻ thông minh thì càng phải biết làm việc cẩn thận, không nên sơ suất bỏ qua bất cứ chuyện gì, nếu không thì chính là đang dâng hai tay cống cho kẻ địch cái mạng nhỏ của bản thân rồi.

Phượng Khương Trần đứng dậy hành lễ, thái tử liền vội vàng tiến lên ý bảo Phượng Khương Trần mau mau ngồi xuống.
“Khương Trần à, lúc không có người ngoài ở đây thì trước mặt bản cung ngươi không cần dùng tới mấy nghi lễ đó đâu.

Hoàng thúc không chịu lễ của ngươi thì sao bản cung có thể nhận phần lễ này chứ.”
Căn bản vẫn là bởi vì Cửu Hoàng thúc đó thôi.

Phượng Khương Trần không có đáp lại mà chỉ chờ cho thái tử ngồi rồi mới ngồi xuống ghế chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui