Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Điệu bộ trách móc ba người Phượng Khương Trần thấy y đến mà không thèm nhắc hắn một tiếng.

Dáng vẻ ai oán tủi hờn của hắn hệt như nàng dâu nhỏ e thẹn.
Ba người Phượng Khương Trần đồng tình nhìn thoáng qua Trác Đông Minh, lẳng lặng đứng đó không nói gì.

Lúc trước bọn họ có nháy mắt với Trác Đông Minh rồi nhưng ai kêu hắn mắng người quá hăng say thành ra không nhìn thấy bọn họ đang ra hiệu, đã vậy hắn còn càng nói càng kích động không thôi.
Trác Đông Minh, chúng ta không cứu được ngươi rồi, mau cầu nguyện phật tổ phù hộ ngươi đi thôi!
Phượng Khương Trần tỏ rõ thái độ mọi chuyện không liên quan đến mình, còn Tạ Tam với Vương Thất lại cảm thấy có lỗi, bọn họ là hữu tâm vô lực.

Mặc dù có lòng tốt muốn giúp đỡ hắn nhưng cũng hết cách bởi người Trác Đông Minh mắng chính là Cửu Hoàng thúc đó.
“Khụ…” Thấy Trác Đông Minh mất hồn đến ngốc luôn Cửu Hoàng thúc liền có lòng tốt ho nhẹ một tiếng.
Trực tiếp làm Trác Đông Minh giật mình đứng thẳng người như tư thế nghiêm.

Lúc này Cửu Hoàng thúc mới vừa ý bước vào trong.
“Trác thế tử, bản vương không phải Cửu Cửu Cửu Hoàng thúc, đừng có gọi sai như vậy.”
“Ách…Vâng.” Trác Đông Minh như loài chó săn mất đi ý chí chiến đấu, hắn cúi đầu đáp.
Cửu Hoàng thúc liếc mắt nhìn Trác Đông Minh rồi phất phất tay ý bảo Tạ Tam với Vương Thất không cần đa lễ.
Sau đó y không nói lời nào, liền ngồi xuống bên cạnh Phượng Khương Trần một cách rất tự nhiên… Trác Đông Minh bất an nuốt nuốt nước miếng, tự an ủi bản thân chắc là Cửu Hoàng Thúc không nghe thấy đâu nếu không theo như tính cách của Cửu Hoàng thúc kia thì hắn sớm đã mất đầu rồi.
Trác Đông Minh liền nhỏ giọng giải thích: “Cửu Hoàng thúc, cái đó, ừm ta không phải là cố ý đâu, ngài đừng hiểu lầm.

Lúc đó ta là nói…”
“Bản vương nghe thấy rồi, Trác thế tử không cần phải nhắc lại.

Bản vương mặc dù vô lại, mặt lạnh như băng, lãnh khốc vô tình, thâm sâu khó hiểu, cao cao tại thượng đấy nhưng không có bị lãng tai.” Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mà Cửu Hoàng thúc hắn có cừu tất báo.
Hức…Trác Đông Minh ân hận muốn tự sát lắm rồi, tại sao mỗi câu mỗi chữ hắn mắng Cửu Hoàng thúc, y lại nghe rõ mồn một như vậy chứ.

Hu hu hu… hắn không phải là cố ý đâu.

Lúc đó là hắn thuận miệng mắng thôi mà, mắng đến hăng say luôn, thành ra cái gì cũng nói.

Nào ngờ đâu lại bị Cửu Hoàng thúc bắt ngay tại trận.
Đã sai lại càng sai hơn, Trác Đông Minh lại không cẩn thận nhỏ nhỏ giọng than thở: “Đây là không cho người ta nói sự thật đó à.”
“Bản vương lúc nào không cho ngươi nói sự thật hả, bản vương có trách tội ngươi chưa?”
Ách… Việc này đích thực là không có, do hắn nói xấu sau lưng người khác bị bắt được nên chột dạ thôi.
Tạ Tam với Vương Thất cạn lời luôn.

Thấy Trác Đông Minh như vậy người không biết còn tưởng có chó săn đuổi đằng sau hắn.

Nhưng cũng đúng, Cửu Hoàng thúc so với chó săn gì đó còn hung tàn hơn, đối mặt với Cửu Hoàng thúc Trác Đông Minh chạy trối chết cũng là bình thường thôi.
Tạ Tam với Vương Thất thu hồi ánh mắt đồng tình, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía kẻ đầu sỏ đằng kia.

Kết quả thì bọn họ chỉ thấy Cửu Hoàng thúc đang ngồi ngay ngắn ở đó, mặt không đổi sắc.

Hắn còn không thèm liếc mắt nhìn Trác Đông Minh một cái tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Tạ Tam với Vương Thất gật gật đầu.

Lời Trác Đông Minh nói đích xác là sự thật rồi.

Cửu Hoàng thúc quả thật là mặt lạnh như băng, thâm sâu khó hiểu.
Ánh mắt hai người cùng lúc nhìn đến đối phương, khẽ cắn cắn môi.

Hai người một trước một sau lùi lùi dần.

Để bảo vệ danh tiếng hay trong sạch của Phượng Khương Trần thì bọn họ cũng sẽ không dập khuôn theo cách của Trác Đông Minh đâu, hai người liền để lần sau tính rồi vô cùng ăn ý đứng dậy cáo lui.
Thực may mắn, tên vô lại âm hiểm giả dối trong miệng Trác Đông Minh cũng không làm khó bọn họ mà để bọn họ bình an tiêu sái rời đi.
Vừa bước ra khỏi Tây Âu viện, Vương Thất liền xoay người, nhìn chằm chằm vào cửa lớn hồi lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui