Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phượng Khương Trần cố ý nhắc đến Cửu hoàng thúc, chính là muốn ghê tởm Đông Lăng Tử Lãng một chút, quả nhiên, nụ cười trên mặt Đông Lăng Tử Lãng không giữ được, hắn ta gần đây bị Cửu hoàng thúc chèn ép vô cùng, miễn cưỡng cười: “Khương Trần nói sai rồi, thương thế của ngươi có thể tốt, hẳn là công lao của cốc chủ Huyền Y cốc, cốc chủ Huyền Y cốc quả nhiên là diệu thủ hồi xuân.


“Lạc Vương lời này không đúng, cốc chủ Huyền Y cốc trị khỏi cho Khương Trần quả là không sai, nhưng không có Cửu hoàng thúc ra mặt, cốc chủ Huyền Y cốc sao có thể trị loại thương tích nhỏ nhặt này cho Khương Trần.

” Đông Lăng Tử Lãng luôn miệng nói quan tâm vết thương của nàng, nhưng ngoại trừ nói suông, hắn ta chẳng làm cái gì cả.

Cửu hoàng thúc cái gì cũng không nói, nhưng sau khi nàng xảy ra chuyện, bằng tốc độ nhanh chóng mời cốc chủ Huyền Y cốc đến, không phải Phương Khương Trần coi thường Đông Lăng Tử Lãng, mà thật sự là thấy hắn ta đối lập với Cửu hoàng thúc, cao thấp rõ ràng…
Khóe miệng Phượng Khương Trần nhếch lên đầy giễu cợt, làm bạn với Đông Lăng Tử Lãng, hờ hững mà xa cách, thấp thoáng có tia ghét bỏ không dễ phát hiện.

Nàng thật sự không hiểu, Đông Lăng Tử Lãng lấy đâu ra tự tin, tự cho rằng Phượng Khương Trần nàng còn thích hắn, cho rằng chỉ cần vẫy tay với nàng, Phượng Khương Trần nàng sẽ không để ý liêm sỉ mà nhào tới?
Đông Lăng Tử Lãng thật sự coi mình là một món đồ, cũng không nghĩ xem mối thù giữa hai người họ, dù toàn bộ nam nhân trong thiên hạ chết sạch, Phượng Khương Trần nàng cũng sẽ không coi trọng Đông Lăng Tử Lãng.

Đông Lăng Tử Lãng kinh ngạc nhìn Phượng Khương Trần, trên người Phượng Khương Trần đã không còn tìm thấy một tình yêu dè dặt, cố gắng che dấu như trước nữa.

Tay phải Đông Lăng Tử Lãng ôm ngực, trái tim như có một mùi vị đắng chát không nói thành lời, đưa tay muốn kéo vạt áo Phượng Khương Trần: “Khương Trần…”
“Điện hạ, xin tự trọng.

” Phượng Khương Trần lùi về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách của hai người, ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Nguyên Hi và Tây Lăng Thiên Lâm hứng thú nhìn nàng và Đông Lăng Tử Lãng.

Phượng Khương Trần tức giận lườm hai người một cái: Đồ nam nhân nhiều chuyện.

Đông Lăng Tử Lãng cũng phát hiện tình hình không đúng, lập tức thu lại tâm trạng, nở một nụ cười thanh nhã nhưng không mất thân thiện với Phượng Khương Trần, giống như không có chuyện gì xảy ra: “Khương Trần, chúc ngươi thắng ngay trong trận đầu.


“Đa tạ điện hạ.

” Phượng Khương Trần cúi người, mọi người không ai mất mặt là được, nói thế nào thì Đông Lăng Tử Lãng cũng là hoàng tử, nàng làm xấu mặt Đông Lăng Tử Lãng ngay tại đây, dù Đông Lăng Tử Lãng bằng lòng tha cho nàng, người khác cũng không chịu.

Đông Lăng Tử Lãng và Phượng Khương Trần từng người ngồi xuống, lúc này thái tử mới đứng dậy, tuyên bố quy tắc so tài, thái tử nhấn mạnh hoàng thượng coi trọng sự an toàn của Tô Quán và Phượng Khương Trần trước, sau đó lại nói so tài nhằm mục đích giao lưu và hòa bình của hai nước, không quan tâm thắng thua, sau một hồi phát biểu chính thức xong mới nhắc tới quy tắc so tài vũ kỹ* hôm nay.

*Vũ kỹ: một hình thức múa võ nghệ thuật.

“Thú Uyển có mười tám khu săn thú, hôm qua, ngự lâm quân đã làm sạch hai khu nhỏ nhất, phàm là những con mồi có tính công kích mạnh đã bị dọn sạch, trong khu săn thú, chỉ có một vài động vật nhỏ có lực công kích không lớn, hai vị tiểu thư có thể yên tâm, chỉ cần hai vị tiểu thư làm theo quy tắc của trận so tài hôm nay thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Phượng tiểu thư, Tô tiểu thư, nếu không còn vấn đề khác, hai vị có thể đến phòng vũ khí để chọn vũ khí thích hợp, tất nhiên hai người cũng cơ thể tự trang bị vũ khí cho bản thân.

Sau khi chọn vũ khí xong, sẽ có người đưa hai ngươi đến trước khu vực so tài, sau một canh giờ sẽ có một tiếng trống vang lên, khi nghe thấy tiếng trống, mời hai vị tiểu thư mau chóng xuất hiện, đến lúc đó, vị tiểu thư nào săn được nhiều động vật nhất, vị tiểu thư ấy sẽ giành chiến thắng.

Đương nhiên, vì lý do an toàn, hai vị tiểu thư có thể mang đạn khói đi vào, ngoài khu vực săn bắn có ngự lâm quân gác, nếu hai vị tiểu thư gặp nguy hiểm, đốt tín hiệu lên, ngự lâm quân sẽ ngay lập tức vọt vào cứu người.


“Đa tạ điện hạ.

” Tô Quán và Phượng Khương Trần cùng đứng dậy, dưới sự hướng dẫn của thái giám từng người một đi lĩnh vũ khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui