Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Lách tách, lách tách…” Đồ vật xung quanh cơ thể bắt đầu cháy, nhiệt độ ngày càng dâng cao, Phượng Khương Trần và Phù Lâm mặc y phục phòng cháy vốn dĩ đã rất nóng nực, lúc này hai người đổ mồ hôi đầm đìa.

Phù Lâm đã mất kiên nhẫn: “Phượng Khương Trần, Tiểu Khôi Khôi không nhất định có thể tìm được đường ra, chúng ta trực tiếp mở đường máu xông ra ngoài đi, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không bị thiêu chết, cũng sẽ bị hơi nóng hun chết.


“Lại kiên nhẫn chờ một chút, bây giờ lao ra ngoài, dựa vào khinh công của ngươi có thể mang theo ta ra ngoài sao? Hơn nữa dưới sự bao vây nghiêm ngặt như thế, ngươi chắc chắn có thể bay một lèo ra ngoài sao,.

nếu như giữa đường đứt hơi, chúng ta sẽ lâm vào vòng vây của bọn chúng, đến lúc đó cho dù ngươi có lợi hại cỡ nào, cũng không thể chạy thoát.

” Bằng bản lĩnh của Lam Cửu Khánh cũng không nhất định có thể mang nàng ra ngoài, càng không cần nhắc đến Phù Lâm.

Quả nhiên, Phù Lâm nghe xong bèn im lặng.

Đừng nói là mang theo Phượng Khương Trần, ngay cả một mình hắn ta xông ra cũng không thoát khỏi, nếu không, hắn ta đã chạy từ lâu rồi, làm sao còn đi tìm Phượng Khương Trần cơ chứ, vốn dĩ cho rằng Phượng Khương Trần là người của phía quan phủ, có thể ra lệnh cho quân binh, kết quả…
Không có một chút tác dụng gì.

Lửa càng ngày càng lớn, ngọn lửa múa lượn trong không trung, thiêu sáng cả một góc trời, nơi có thể trú ngụ càng ngày càng thu hẹp, không khí cũng ngày càng loãng, Phượng Khương Trần dần dần cảm thấy khó thở dần dần hoa mắt chóng mặt, chân tay bủn rủn đứng không vững, trước mắt toàn là ánh lửa đỏ rực, toàn bộ phủ Thái thú đều chìm vào biển lửa.

“Rầm!” Phòng sập, Phượng Khương Trần và Phù Lâm đứng ở giữa mảnh đất trống tuênh, nên tránh được, xà nhà đổ sập xuống, lăn về phía Phượng Khương Trần và Phù Lâm, hai người vội vàng né tránh, bước chân của Phượng Khương Trần có chút loạng choạng, Phù Lâm hoàn toàn phát huy được phong độ vốn có của hắn ta, ôm Phượng Khương Trần vào trong lòng.

Lúc này, Phượng Khương Trần không cậy mạnh mà từ chối, nàng không thể chết ở nơi này, nếu thật sự bị lửa thiêu chết, vậy thì thực sự là quá thiệt thòi rồi.

“Bốp!” Một hòn lửa đập vào lưng Phù Lâm, hắn ta nghiến răng, sẵn sàng chấp nhận bị bỏng, nhưng mà không ngờ lại chỉ cảm thấy hơi đau, chứ không thấy đau xót như bị phỏng, lúc này Phù Lâm mới hiểu được, Phượng Khương Trần tại sao lại cho hắn ta mặc bộ y phục kỳ quái này.

Phượng Khương Trần có nhiều bảo bối mang trên mình thật.

“Phượng…” Phù Lâm đang muốn phát biểu cảm nghĩ, ai ngờ vừa mới nói được một chữ, đã bị Phượng Khương Trần cắt ngang: “Tiểu Khôi Khôi đã cố định được móc câu rồi, chúng ta có thể rời khỏi đây, ngươi ôm chặt ta đi.


Phượng Khương Trần lôi kéo dây thừng, kéo thành một đường thẳng tắp.

“Phù Lâm nhanh lên, chúng ta phải đi rồi.

” Phượng Khương Trần lại thúc giục hắn ta.

Nếu tiếp tục chần chừ, bọn họ sẽ phải ở lại phủ Thái thủ làm đồ bồi táng.

“Đắc tội rồi.

” Phù Lâm vừa mới ôm lấy eo Phượng Khương Trần thì cảm nhận được một lực mạnh mẽ, kéo hắn ta về phía trước.

“Phù Lâm, đội mũ sau gáy lên, nín thở.

” Phượng Khương Trần phát hiện ra, phi hổ trảo kéo hai người có chút quá sức.

“Được…”
“Vèo!” Phượng Khương Trần ấn nút thu dây, giống như một cơn gió to lao đi, hai người nháy mắt một cái đã bị một luồng sức mạnh không rõ kéo đi, xông qua biển lửa.

“Vù vù vù!” Tiếng gió vun vút và ngọn lửa đồng thời ập vào hai người, Phượng Khương Trần cảm giác như cả cơ thể đang nằm trong ngọn lửa, sức nóng này có thể thiêu chết người ta, Phượng Khương Trần cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy xuống đùi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui