Nữ nhân chỉ là một thứ đồ chơi thôi, vì sao hắn có thể chỉ vì một Dao Hân mà trở mặt thành thù với Tử Thuần? Thánh sủng của Tử Thuần rất đậm, vả mặt Tử Thuần, phụ hoàng cũng sẽ không để hắn sống yên ổn!
Vậy nên, hắn tìm đến Cửu Hoàng thúc, muốn trò chuyện với Cửu Hoàng thúc, có lẽ hắn sẽ có thể tìm thấy đáp án từ nơi này của hoàng thúc mình.
Đông Lăng Tử Lãng nói thì vẫn nói, mà Cửu Hoàng thúc cũng không trả lời một câu nào, mãi đến khi Đông Lăng Tử Lãng hỏi: “Cửu Hoàng thúc, người nói xem, như thế nào mới là một Hoàng tử đủ tư cách? Một nhân vật tron hoàng thất đủ tư cách?”
“Tâm tư quỷ dị, tính cách thất thường, thật giả khó phân, cả bản thân mình cũng lừa được.” Cửu Hoàng thúc xoay người, môi mỏng khẽ mở, phun ra câu nói đầu tiên với Đông Lăng Tử Lãng trong ngày hôm nay.
Đông Lăng Tử Lãng ngẩn ra, thật không ngờ Cửu Hoàng thúc có thể trả lời hắn thật.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn thưởng thức mấy lời đó một cách đầy tinh tế, sau đó lập tức làm một cái lễ với Cửu Hoàng thúc đầy cung kính: “Đa tạ Cửu Hoàng thúc chỉ dạy.”
“Bổn vương không có rỗi thời dạy ngươi.
Nếu không có việc gì, ngươi cũng đừng đến nói nhảm cho bổn vương nghe, bổn vương không có đủ kiên nhẫn.
Thay bổn vương chuyển cáo với phụ hoàng ngươi, hắn đã cầm đi quá nhiều thứ trên tay bổn vương, nhẫn nại của bổn vương cũng chỉ có hạn độ, đừng ép bổn vương!”
Đây là cảnh cáo, cảnh cáo mà Cửu Hoàng thúc dành cho Hoàng thượng.
Trong chuyện của Phượng Khương Trần kia, hắn đã lui mấy bước, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ lui thêm nhiều lần nữa.
Hắn đang cảnh cáo Hoàng thượng, rằng đừng mong lấy Phượng Khương Trần ra làm uy hiếp nữa, nếu không tiếp đó hắn không ngại cá chết lưới rách.
“Hoàng thúc…” Mặt Đông Lăng Tử Lãng trắng bệch đi một phen, không thể tin được, rằng lời nói thế đại nghịch bất đạo như thế lại được nói ra từ miệng của Cửu Hoàng thúc!
Phụ hoàng nói Cửu Hoàng thúc ngỗ nghịch phạm thượng, lời này thật sự cũng không sai.
“Sao vậy? Bổn vương dám nói, ngươi lại không dám truyền? Chỉ bằng ngươi thế này thôi cũng dám xưng là một Hoàng tử đủ tư cách? Thân là Hoàng tử, ngay cả chút gan dạ sáng suốt đó mà ngươi cũng không có, vậy ngươi chớ ảo tưởng đến cái vị trí kia nữa!” Cửu Hoàng thúc cười đầy châm chọc: “Tử Lãng, bổn vương nể tình ngươi còn gọi bổn vương một tiếng hoàng thúc, bổn vương sẽ nhắc lại một câu cho ngươi tỉnh.
Có một số chuyện, nóng vội không xong, phụ hoàng ngươi còn non nớt lắm!”
Nói cách khác, nếu Đông Lăng Tử Lãng muốn làm hoàng đế, vậy còn phải đợi phụ hoàng hắn chết thêm mấy chục năm nữa.
Trong mấy chục năm này, chuyện có thể xảy ra là rất nhiều, sự kiện trước mắt chính là chẳng bao lâu nữa, đám nữ nhân hậu cung kia sẽ sinh ra một đống Hoàng tử, Hoàng nữ, vậy Đông Lăng Tử Lãng còn được gì?
Hai mắt Đông Lăng Tử Lãng trợn to khó tin, hoảng sợ lùi về sau mấy bước: “Hoàng thúc, người suy nghĩ nhiều rồi, chất nhân không hề có suy nghĩ đó!” Có ý tưởng và nói ra là hai việc khác nhau.
Dù có muốn nói, phụ hoàng hắn cũng sẽ không chấp thuận.
“Không có tốt nhất.
Để tránh kết quả là làm mướn không công, thứ hậu cung không thiếu nhất là nữ nhân, cũng không thiếu Hoàng tử.” Cửu Hoàng thúc nói ra một câu, hệt như không có lòng dạ nào, cũng chỉ thẳng vào vấn đề.
Một đám nữ nhân mới vào hậu cung, còn cả thứ đang ở trong bụng Tạ Hoàng Quý phi kia nữa, bây giờ bắt đầu rồi.
Hắn thật sự chờ mong, Hoàng hậu và Hoàng Quý phi bắt đầu tranh đấu, rồi tranh đấu với cả đám nữ nhân kia nữa.
Có qua mà không có lỗi là thất lễ.
Hoàng thượng ra tay với nữ nhân của hắn, hắn ra tay lại với nữ nhân của Hoàng thượng, vậy cũng không tính là gì!
“Đa tạ hoàng thúc dạy bảo, chất nhân tâm lĩnh! Chất nhân còn có chuyện phải làm, sẽ không quấy rầy sự thanh tĩnh của hoàng thúc ngài nữa, lần sau chất nhân lại đến vấn an hoàng thúc.”