Phượng Khương Trần đứng bên dưới xe ngựa, mỉm cười nhìn Tô Nhu, đôi con ngươi trong suốt như cười như không, hệt như đang đánh giá một món hàng.
Nếu đổi lại là Tô Quán, sợ là mặt nàng ta đã biến sắc, nhưng Tô Nhu lại như không hề giận dữ, vẫn dịu dàng hữu lễ như trước, thấp thoáng sự thân thiết, gần gũi.
“Phượng cô nương biết ta, vậy thật sự là tốt quá rồi! Ta vẫn luôn ngưỡng mộ phong thái của Phượng cô nương siết bao, nghe được việc có thể tới Đông Lăng tỷ thí với ngươi, ta thật sự cao hứng đến nhảy cẫng lên! Phượng cô nương, ngươi muốn đi đâu? Trong xe ngựa chỉ có một mình ta, nếu ngươi không ngại, ta tiễn ngươi một đoạn đường được không?” Tô Nhu ngẩng khuôn mắt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt sùng bái, từ trong đôi con ngươi trong suốt và giọng điệu hào hứng kia, đều có thể nhìn thấy sự chân thành của nàng ta.
Sùng bái?
Lòng cô nương nào của Tô gia mà không muốn giết nàng, lại còn sùng bái? Phượng Khương Trần trần âm thầm cười lạnh, nàng muốn lên xem thử, tốt cuộc Tô gia tiểu tỷ này muốn làm gì! Phượng Khương Trần gật gật đầu: “Đa tạ Tô tiểu thư, Khương Trần từ chối thì bất kính!”
“Vậy tốt quá! Phượng cô nương, ngươi mau lên xe ngựa đi, bên ngoài lạnh lắm đấy!” Tô Nhu hệt như một cô gái nhỏ, vội vã nhích ra chừa cho Phượng Khương Trần một vị trí, vẻ mặt vui vẻ.
Phượng Khương Trần vừa ngồi xuống xe, Tô Nhu đã đưa một cái lò ấm tới: “Phượng cô nương, ngươi làm ấm tay đi!”
Trong lò ấm tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, Phượng Khương Trần vô cảm với mùi hương, nhưng… vì Cửu Hoàng thúc mẫn cảm với mùi hoa, nàng cũng không thích trên người bản thân bị cái mùi này dính vào.
“Cảm ơn.” Phượng Khương Trần nhận lấy, nhưng cũng không ôm vào tay, mà chỉ đặt ở bên cạnh.
Nữ nhân Tô gia cũng không đơn giản.
Tô Quán có thể khiếp Dạ Diệp si mê đến đầu óc choáng váng như vậy, Tô Nhu này còn giỏi hơn cả Tô Quán!
Tô Nhu thấy Phượng Khương Trần không dùng lò ấm của mình, trong mắt hiện lên một mạt bị thương, vội vã cúi đầu, hệt như không muốn để Phượng Khương Trần nhìn thấy vậy, nhưng cố tình là Phượng Khương Trần đã thấy được.
Phái hành động! Phượng Khương Trần khen thầm.
Nàng ta ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã tươi cười như trước, hệt như có để ý đến chuyện lò ấm, Tô Nhu vội vã lấy một cái khăn ấm ra khỏ góc: “Nếu Phượng cô nương không thích dùng lò ấm, vậy lau lau tay đi!”
Khăn tay trắng nõn, tản ra nhiệt khí.
Tô Nhu đưa nó đến trước mặt Phượng Khương Trần bằng hai tay, bộ dạng vô cùng chân thành.
“Tô cô nương có lòng.” Cô nương Tô gia người sau càng hơn ngươi trước, nàng thật sự muốn nhìn thấy một Tô Nhu tiểu thư thế này, thì sẽ thi triển ra động tác võ thuật đẹp mắt gì.
Lúc này Phượng Khương Trần cũng không từ chối, lau qua loa một chút.
Thật ra, cũng hơn mười ngày rồi nàng không hề thay y phục, dù gì cũng đang là mùa đông, đủ để khó chịu, thậm chí nàng còn có thể ngửi được mùi hôi nhàn nhạt trên người mình, vậy mà vị Tô Nhu tiểu thư này lại hoàn toàn không có ý gì, đúng là kỳ lạ thật!
“Đừng khách sáo, dù là chưa từng nhìn thấy Phượng cô nương, ta cũng đã rất sùng bái ngươi rồi.
Hôm nay được gặp ngươi, ta lại càng thích hơn!” Vẻ mặt Tô Nhu rực rỡ, rồi trong phút chốc, tiểu nữ nhân dịu dàng trở nên họat bát, ríu ra ríu rít nói lại những tích chuyện anh dũng của Phượng Khương Trần như một con chim sơn ca.
Ở trong mắt Tô Nhu, Phượng Khương Trần đã trở thành nữ kim cương vô địch, không có gì có thể làm khó nàng.
Nhất là chuyện Phượng Khương Trần cứu Dạ Diệp, khi Tô Nhu nhắc tới chuyện này, hai mắt cũng tỏa ánh sáng: “Phượng cô nương, ta cũng thích nghiên cứu y thuật, đáng tiếc ta không được lợi hại như ngươi vậy, bây giờ ta cũng chỉ có thể băng bó giúp cho một ít động vật nhỏ mà thôi!”