Nhìn từng gốc cây ngọn cỏ quen thuộc trong Phượng phủ đều xuất hiện trước mặt mình, cuối cùng mày của Phượng Khương Trần cũng giãn ra, nàng xoay người nói với người của Tô Vân Thanh đang ở nơi này: “Thay ta chuyển lời lại với công tử các ngươi, Phượng phủ ổn lắm, hắn có lòng rồi.
Còn nữa, nói với công tử nhà các ngươi, chuyển cho ta một nhóm người, ta muốn qua phủ làm một bữa tiệc nhỏ, nói hắn giúp ta chuẩn bị một ít món ăn dễ làm dễ để bụng, chuyển lại lời này của ta cho công tử nhà các ngươi.”
Lời này nàng đã từng nói rồi, chuyện bữa tiệc nhỏ ngày đó của Phượng phủ thì không thể bỏ lỡ.
Bây giờ Cửu Hoàng thúc đã xảy ra chuyện, nàng càng phải đặc biệt làm tốt, nàng càng kiêu ngạo thì Cửu Hoàng thúc càng an toàn.
Đi dạo trong Phượng phủ một vòng, nhất là mấy phòng phẫu thuật lại càng khiến Phượng Khương Trần phải kiểm tra cẩn thận lần nữa.
Sau khi xác định thứ Tô Vân Thanh dùng cho nàng đều là đồ tốt, không hề thay bằng nguyên liệu tồi, thì Phượng Khương Trần vô cùng hài lòng.
Đã đói bụng đến reo cả bụng rồi, Phượng Khương Trần cũng không ở ngốc thêm nữa, chuẩn bị quay về tiểu viện phía Tây.
Không có xe ngựa, vốn Hạ Vân muốn nói là đi thuê một chiếc, Phượng Khương Trần lại từ chối: “Đi bộ đi.”
Nàng vẫn chưa có được cưng chiều vậy đâu, trước kia nàng đi đâu mà không dựa vào đôi chân này, cũng không phải là nàng chưa từng đi từ thành vào.
Có khổ hay không? Nàng nghĩ lại việc phải quỳ gối ở cửa thành cả ngày.
Có mệt hay không? Hãy nghĩ lại chuyện nàng đã thuần ba con ngựa trong Thú uyển.
Có khó không? Hãy nghĩ lại chuyện Hoàng hậu muốn hãm hại.
Có sợ không? Hãy nghĩ lại hình phạt tàn khốc của Huyết y vệ.
Nếu là so với trước kia, hẳn bây giờ nàng đã có nhiều lắm rồi, cũng có thể gọi là “tư bản”, đủ chống lại chuyện mưu sinh này.
Nhưng hiện tại, trọng trách trên người nàng cũng lớn, trước kia nàng chỉ cần cố gắng sống sót là xong, bây giờ nàng lại phải làm rất nhiều rất nhiều…
Cửu Hoàng thúc, ta phải làm như thế nào mới có thể nhanh chóng cứu được ngươi.
Ngươi nói cho ta biết được không?
Lòng Phượng Khương Trần thật nặng nề, có chút không yên lòng.
Tuy là mấy người Hạ Vân có năng lực phòng thân, nhưng lại hơi cách Phượng Khương Trần một chút, vậy nên khi có nam tử áo xanh lao về phía Phượng Khương Trần, mấy chỉ người đều không kịp phản ứng, chỉ có thể la lên thật to: “Cô nương, cẩn thận!”
Một cơn cuồng phong thổi tới, lại thêm tiếng thét chói tai kia của mấy người Hạ Vân khiến cho Phượng Khương Trần hơi sửng sốt, nhưng thân thể nàng phản ứng nhanh hơn đầu óc, lập tức thu bước chân lại, lách người một bên, tránh đi sự va chạm của đối phương, đồng thời bày ra tư thế “sẵn sàng chiến đấu.” Khi nam tử áo xanh đánh tới, Phượng Khương Trần dùng hai tay giữ cánh tay của đối phương lại, nhưng không cách nào đẩy cho đem đối phương ngã sấp xuống, có thể thấy sức lực của bản thân đối phương không tầm thường.
“Đừng, là ta.” Vừa lúc, nam tử áo xanh mở miệng, ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt đã có mấy phần dơ bẩn.
“Phù Lâm? Vì sao lại là ngươi?” Phượng Khương Trần vừa thấy thì buông tay ra ngay, đánh giá người trước mặt một cách khó hiểu.
Bây giờ mới mấy ngày thôi, vì sao Phù Lâm giống như chó nhà có tang vậy? Nếu so sánh với người dạy nàng trộm ngựa lúc trước, thật sự nàng còn tưởng là hai người!
Phù Lâm cười khổ một tiếng: “Sao lại không phải là ta? Phượng Khương Trần, ngươi hại ta khổ quá!”
“Ta hại ngươi? Đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Khương Trần liếc mắt đánh giá Phù Lâm một cái, nhìn hắn mặc dù chật vật, nhưng ánh mắt đã có thần, chỉ biết hắn không có ăn bao nhiêu khổ.
Sau khi Phù Lâm vào thành đã bị Cửu Hoàng thúc đưa đi, nói là đi làm cho Phù Lâm một công việc hộ tịch, tất nhiên Phù Lâm sẽ không từ chối.
Ngờ đâu, Cửu Hoàng thúc vừa tiến hành thì thoắt cái đã gặp chuyện, Cửu Vương phủ còn bị phong tỏa, nào còn thời gian rảnh rỗi để quản con tôm con tép Phù Lâm này?