Không cam lòng!
Tây Lăng Thiên Lâm thật sự không cam lòng khi giúp Cửu Hoàng thúc giải quyết một đối thủ như vậy, nhưng nếu bỏ qua lần này, sợ là về sau hắn sẽ không tìm được cơ hội nào tốt như thế nữa.
Tây Lăng Thiên Lâm cắn chặt răng, trong lòng đã ra quyết định, chỉ là trên mặt mũi vẫn còn vẻ rụt rè như trước: “Chuyện này, bổn cung cần suy nghĩ thêm một chút nữa.” Hắn không thể tin ngay chỉ với lời nói một phía của Lam Cửu Khánh.
“Được thôi! Ba ngày, Cửu Khánh sẽ chờ Lâm Thái tử ba ngày.
Nếu hết ba ngày rồi, Lâm Thái tử vẫn không cho Cửu Khánh một câu trả lời thuyết phục, Cửu Khánh sẽ đi tìm người khác hợp tác.
Cửu Khánh tin là, người có ý muốn làm rất nhiều!” Lam Cửu Khánh cười bí hiểm, tiêu sái đứng dậy, nhảy lên một cái, biến mất bên ngoài cửa sổ…
Thị vệ nghe được động tĩnh muốn ra tay, nhưng đã bị Tây Lăng Thiên Lâm ngăn lại: “Để hắn ta đi đi!”
Đây chính là thành ý mà Tây Lăng Thiên Lâm thể hiện.
Lần hợp tác này, mười phần đã thành rồi!
Lam Cửu Khánh ở nơi bí mật gần đó, cười lạnh, nhìn mãi vào nơi ở của Tây Lăng Thiên Lâm.
Sau đó, hắn xoay người chạy về một hướng khác.
Ngay lúc Lam Cửu Khánh rời đi chưa được năm giây, Tây Lăng Thiên Lâm cũng đi theo ra, tiếc là hắn chẳng nhìn thấy cả nửa bóng dáng của Lam Cửu Khánh, chỉ có thể thầm mắng một tiếng Lam Cửu Khánh giảo hoạt, bèn quay trở lại phòng của mình, triệu tập thủ hạ đến trao đổi chuyện của Huyền Tiêu cung.
Sau khi Lam Cửu Khánh rời khỏi nơi ở của Tây Lăng Thiên Lâm, hắn đi vòn trong thành mấy lần.
Sau khi xác định không bị ai theo dõi, hắn mới đi về phía Tô phủ.
Trong mật thất Tô phủ, Tô Vân Thanh đang sửa sang lại mật báo, trên trán đã được thấm một lớp mồi hôi lạnh, ngay cả việc Lam Cửu Khánh đi vào hắn cũng không phát hiện.
“Khụ khụ…” Lam Cửu Khánh lên tiếng nhức nhở.
Khi Tô Vân Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt y mê mang, vẻ mặt mờ mịt.
Sau khi thấy rõ người đến, y vội vã nhảy dựng lên khỏi ghế: “Cửu Khánh, sao ngươi lại đến đây?”
Đứng dậy quá nhanh, hơn nữa mấy ngày liền hắn làm việc không ngủ không ngừng, nên Tô Vân Thanh vừa đứng dậy đã phát hiện ra trước mắt bản thân tối sầm, người ngã xuống một cái, đập một cái “ầm” lên bàn.
Ban đầu Lam Cửu Khánh cũng không để ý lắm.
Sau một thời gian dài mệt nhọc, đứng dậy đột ngột xảy ra mê muội cũng là chuyện thường tình.
Hắn cũng thường xuyên như thế, nhưng khi đợi nửa ngày rồi cũng không thấy Tô Vân Thanh đứng dậy, Lam Cửu Khánh mới phát hiện ra việc không hợp lý, bèn tiến lên nhìn thì thấy vẻ mặt Tô Vân Thanh đỏ au, người đã chết ngất rồi…
Cùng thời khắc đó, trong phủ Trấn Quốc công, hắc y nhân lẻn vào trong phòng ngủ của Trấn Quốc công, Trấn Quốc công đang ngủ chết ở trên giường.
Hắc y nhân kia tiến lên, đánh mấy cái vào ám huyệt của Trấn Quốc công.
Ơ! Trấn Quốc công giật người thật mạnh, hai mắt mở to ra như trâu, há miệng thở dốc, nhưng ông ta chẳng nói ra được nửa lời.
Một tiếng “ầm” vang lên, ông ta lại ngã trở về giường.
Trừ việc ngực không hề còn phập phồng nữa, Trấn Quốc công không hề khác gì trước đó…
Tô Vân Thanh bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Tất nhiên là tìm đại phu
Ở hoàng thành, đại phu có thể dựa vào mà y thuật lại tốt thì có ai?
Tất nhiên là Phượng Khương Trần.
Đi từ Tô phủ đến tây khu tiểu viện rất lãng phí thời gian.
Lam Cửu Khánh chọn Phượng phủ nằm ở giữa hai người, cho ám vệ đến báo với Phượng Khương Trần, nói Phượng Khương Trần đuổi tới Phượng phủ, còn bản thân thì ôm Tô Vân Thanh, đi đến phòng phẫu thuật mới xây của Phượng phủ qua mật đạo.
Trong lúc Phượng phủ được trùng kiến, Lam Cửu Khánh để cho Tô Vân Thanh xây ở Phượng phủ một mật thất nối với Tô phủ, làm thành một bí đạo.
Bí đạo này, cả Phượng Khương Trần cũng không biết.