Ánh mắt Lam Cửu Khánh lạnh lùng, trong đôi mắt có sự chua sót chỉ hắn mới thấu hiểu: “Về nhà sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo toan mấy chuyện khác!”
Rõ ràng hắn đã tự nói sẽ nắm tay của nữ nhân này, cùng tiến lên, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vất vả cực nhọc của nàng, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi, sợ nàng sẽ giống như Tô Vân Thanh, ngã vào trước mặt mình với gương mặt đầy máu.
Phượng Khương Trần mỉm cười, không nói gì cả, vội vã theo ám vệ trở lại tây khu tiểu viện, nhưng nàng còn chưa kịp thay quần áo của bản thân ra thì đã bị một đám cấm vệ quân cầm kim bài trong tay, đấu đá lung tung mà vây quanh…
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Có chuyện gì vậy?
Cấm vệ quân cười lạnh, nhìn về phía Phượng Khương Trần với vẻ mặt không tốt.
Từ ánh mắt khinh thường đến cái cằm hếch lên của bọn chúng đều thể hiện sự kiêu ngạo của.
Thấy tình cảnh như vậy, hệt như chúng muốn quăng lại hết toàn bộ nhục nhã trước đó phải chịu lên mặt của Phượng Khương Trần.
Thấy cảnh như thế, Phượng Khương Trần thầm nghĩ một câu không tốt.
, đối phương kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, nhất định là có chỗ dựa vào, nhưng nàng có nghĩ thế nào cũng không ra được, trong thời gian một ngày thì xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến Hoàng thượng không cố kỵ Phượng trâm trên tay nàng, ra lệnh cấm vệ quân đến bắt bớ?
Trong lòng Phượng Khương Trần lo lắng, nhưng trên mặt cũng không có vẻ gì, khóe mắt nàng hơi nhếch cao lên, ngạo khí lãnh diễm, uy nghi mười phần.
“Các vị đại nhân, tư sấm dân trạch chính là phạm vào quân kỷ, mới sáng sơm ra các vị đại nhân đã phá cửa vào đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bây giờ tiên lễ hậu binh đã vô ích rồi, huống chi nàng chẳng quen bất kỳ ai ở trước mặt cả, dù có muốn khách sáo cũng vô dụng, nàng cũng không sẵn lõng lấy khuôn mặt tử tế lấy lòng ra để nhận lại sự lạnh lẽo.
Khụ khụ… Phượng Khương Trần không biết, trước đó thống lĩnh cấm vệ quân vừa nghe là chuyện với Phượng Khương Trần, biết nếu mình lại bỏ qua mất một cơ hội lập công, thì sợ rằng sẽ không còn may mắn trong tương lai nữa.
“Phượng cô nương, ngươi đừng lấy quân kỷ ra mà dọa đám chúng ta! Chúng ta cũng không phải đang dọa ngươi! Sáng sớm quân gia ta không ngủ được lại chạy tới phá viện này của ngươi, tất nhiên là ban sai.
Phượng cô nương, ngươi yên tâm đi, tuy là cửa nhà ngươi đã bị quân gia ta phá rồi, nhưng chắc chắn nó sẽ chẳng cần tu sửa đâu, vì ngươi sẽ không còn mạng mà về nữa!” .” Đầu lĩnh đích cấm vệ quân mở một nụ cười nham hiểm độc ác, lộ ra răng năng trắng bóc, mơ hồi có mấy phần hương vị khát máu.
Người nào không biết còn tưởng hắn ta là đao phủ.
Muốn mạng của nàng? Hừ! Mạng của Phượng Khương Trần nàng có dễ lấy như vậy sao?
“Khẩu khí của quan gia cũng lớn thật, người muốn mạng của Phượng Khương Trần ta thì nhiều lắm, nhưng từ trước đến nay đã có ai lấy được chưa? Ta cho là quan gia ngươi cũng không có được cái phúc phần đó đâu!” Căn bản là Phượng Khương Trần không đặt đối phương vào trong mắt.
Những tên này cùng lắm cũng chỉ là mấy con chó trong tay những kẻ thượng vị thôi, người tên hắn ta bảo hắn ta cắn ai, thì hắn ta sẽ đi cắn kẻ đó.
Thủ lĩnh cấm vệ quân nghe xong, sự ác độc trong mắt càng tăng thêm, nhưng lời của Phượng Khương Trần cũng không hề sai.
Tuy là Hoàng thượng nổi giận, nhưng ngài ấy nói không được khiến Phượng Khương Trần bị thương nửa phần.
Quân cờ hoàn hảo, giá trị càng lớn.
Hừ! Cấm vệ quân hừ một tiếng, cố ý phóng đại âm lượng, bộ dạng như rất hào phóng: “Quan gia ta khinh thường việc so đo với một phụ nhân.
Phượng Khương Trần, ta đây phụng thánh mệnh, tróc nã ngươi về quy án!”
Phực! Quan gia mở công văn ra, dựng thẳng ở trước mặt Phượng Khương Trần.
Thị lực của Phượng Khương Trần rất tốt, mà chữ trên công văn còn được viết bằng bút lông, cũng đủ lớn, Phượng Khương Trần chẳng cần tiến lên cũng có thể nhìn thấy hết rõ ràng.