“Khó đối phó thì đã làm sao? Lần này thật đúng là trời cũng giúp ta! Quốc công gia vừa chết, Phượng Khương Trần trăm miệng khó cãi, Cửu Hoàng thúc còn đang ở trong ngục, dù muốn giúp nàng ta cũng không được!” Dạ Diệp hưng phấn vói tay vào cái chén, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Vết thương trên mặt Tô Quán mãi không có chuyển biến tốt, bảo hắn phải cao hứng thế nào đây?
Tây Lăng Thiên Lâm cũng không cho là như thế: “Đừng quên còn có đám Vương Cẩm Lăng và Vương gia ở đây.
Gần đây động thái của Vương gia rất lớn, quyền lợi của Vương Cẩm Lăng ngày càng bành trướng hơn, mạnh hơn bất cứ một quý tộc nào trong hoàng thành.
Nếu y dốc toàn lực bảo vệ mạng sống của Phượng Khương Trần, vậy tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Đừng xem trọng Vương gia quá, Vương Cẩm Lăng quá mức cấp tiến.
Quyền lợi trong tay hắn còn chưa được củng cố, Vương gia nội đấu không ngừng.
Tuy là nói hiện tại Vương Cẩm Lăng đang có gió tây đến từ Đông Lăng, nhưng chỉ cần chúng ta âm thầm ra tay, Vương Cẩm Lăng sẽ thảm đến mức không còn nổi cả nơi náu người!” Nam Lăng Cẩm Phàm im lặng tính toán.
Nếu Vương Cẩm Lăng không phải gia chủ, như vậy có phải bọn họ sẽ có thể nhận được một sự ủng hộ từ Vương gia không? Nếu có thể, hắn không ngại giúp đỡ một người khác của Vương gia thượng vị!
Chỉ cần làm cho từ đường Vương gia tán thành sự tồn tại của hắn, vậy hắn sẽ không đánh mà thắng.
Có thể ngồi lên vị trí của Hoàng thượng Nam Lăng rồi, dù là phụ hoàng của hắn thì cũng phải ngoan ngoãn thoái vị, tặng lại cái ngai hoàng đế kia cho hắn!
“Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của Vương gia, ngươi không sợ Vương gia phản phệ?” Vương gia là một gia tộc lâu đời, dù cho bọn họ có nội đấu như thế nào, một khí có người ngoài nhúng tay, bọn họ sẽ nhất trí đối ngoại.
Đây cũng chính là nguyên nhân Vương gia mấy đời không suy.
“Tiểu Cương cũng là người nhà Vương gia, chuyện này sao có thể gọi là nhúng tay vào sự vụ Vương gia? Tiểu Vương chỉ cảm thấy gia chủ Vương Cẩm Lăng này còn trẻ quá, một chi lão Vương kia càng thích hợp trở thành người chèo chống Vương gia hơn!”
Nam Lăng Cẩm Phàm nói đến đường hoàng, nhưng lời này vẫn không giấu đi được dã tâm của hắn như trước.
Thấy Tây Lăng Thiên Lâm có chút do dự, Nam Lăng Cẩm Phàm lại tung ra một mồi câu: “Lâm Thái tử, giải quyết chuyện này, nói không chừng chúng ta sẽ có thêm một trợ lực chống lại Huyền Tiêu cung.
Ta nhớ rõ hình như Vương gia và Huyền Tiêu cung cũng có chút ân oán.
Nếu mấy vị trưởng lão kia chấp chưởng quyền hành Vương gia, muốn thuyết phục bọn họ ra tay đối phó Huyền Tiêu cung, vậy đó cũng không phải khó.
Trong lời này đúng là có ý tứ, hắn đồng ý liên thủ với Tây Lăng Thiên Lâm cùng đối phó Huyền Tiêu cung, nhưng hắn cũng muốn chạm vào Vương gia, đó là điều kiện của hắn.
Hay cho cái kế một hòn đá trúng hai con chim! Nam Lăng Cẩm Phàm đang suy nghĩ điều gì, sao Tây Lăng Thiên Lâm có thể không biết.
Tây Lăng Thiên Lâm nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm, cười như không: “Tam Hoàng tử, ngươi đang không biết mình ở đâu nhỉ?”
Nói cách khác, chính là ngươi không đáng cái giá này!
Giúp Nam Lăng Cẩm Phàm giải quyết chuyện của Vương gia, lại lấy một nửa tài phú của Huyền Tiêu cung cho người này.
Trừ khi Tây Lăng Thiên Lâm hắn bị ngu, bằng không sao có thể mặc Nam Lăng Cẩm Phàm trêu đùa?
Lúc này đây, rõ ràng đãi ngộ của Phượng Khương Trần cao lên nhiều.
Nàng không hề bị giải vào trong Thuận Thiên phủ làm bạn với Phù Lâm, cũng không phải chịu hình trong đại lao của Huyết Y vệ mà, là bị giải vào trong nơi Cửu Hoàng thúc đến lần đầu tiên.
Đúng vậy, đây chính là thiên lao của Hoàng cung, đãi ngộ đúng là cao hơn nhiều, nhưng như thế này cũng nghĩa là không ai có thể đến thăm nàng, nàng cũng không biết được tin tức ra sao.
Hoàng thượng đang muốn giam nàng lại hoàn toàn!
Sau khi Phượng Khương Trần bị cấm vệ quân giải vào trong thiên lao, sẽ không ai được gặp nàng, tức là sẽ không có thẩm tra cũng không tra tấn.
Không còn cách nào khác, có Phượng trâm ở đây, ai có lá gan dám dùng hình tra tấn với Phượng Khương Trần.
Cho dù có muốn, thì họ cũng phải nhẫn nại chờ đợi, tất cả đều phải xem ý của Hoàng thượng.