Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Người trong linh đường, mặc kệ là người của Quốc công phủ hay người đến để chia buồn, đều lao ra bên ngoài, sau đó ai cũng bất chấp bối phận, liều mạng lao ra, hay cho một hồi tang gia đã biến thành trò khôi hài! Chỉ còn mỗi quan tài của lão Quốc công gia là bị bỏ lại ở đó, không ai nhớ rõ.
Quốc công phủ xảy ra chuyện lớn như thế, làm sao Hoàng thượng có thể không biết.

Chuyện đã liên quan đến Chấn Thiên Lôi thì không hề nhỏ.

Làm trò để lộ Chấn Thiên Lôi trước mặt nhiều người như vậy, dù có muốn giấu cũng không làm được.
“Quả nhiên là Chấn Thiên Lôi ở Quốc công phủ, trước kia trẫm không nên tin hắn!” Hoàng thượng giận dữ, ra một chiếu lệnh khiến cấm vệ quân đến Quốc công phủ trước, khám xét…
Về phần người trong Quốc công phủ, tất cả đều bị bắt giam, thế là thi cốt Quốc công gia cứ bị đặt đơn độc ở linh đài như thế, không ai để ý.

May mà lúc này là mùa đông, nếu không, để xác đó chừng hai ngày thôi thì sợ là thi thể thối rồi.
Cấm vệ quân xông vào Quốc công phủ mạnh mẽ, hệt như lang như hổ.

Không bao lâu sau, ngay trong mật thất của Quốc công phủ, họ tìm được hơn mười khối Chấn Thiên Lôi, còn có một ít khối sắc do Chấn Thiên Lôi đã được nổ rồi.

Vì thế, có thể thấy được, lòng Trấn Quốc công như dạ thú, lại còn vọng tưởng tạo ra Chấn Thiên Lôi.
Khi những thứ này được trình lên trước mặt Hoàng thượng một loạt, Hoàng thượng giận dữ cười lên: “Hay, hay, hay lắm, đây đúng là thần tử tốt của trẫm, sao trẫm có thể bạc đãi hắn được?”
Ở phía dưới, những người vốn có giao hảo với Quốc công phủ, vốn là muốn cầu tình, nhưng thấy Hoàng thượng như vậy, họ liên tục ngừng bản thân lại.
Lão Quốc công chết rồi, giao tình trước kia cũng phai nhạc ngay.

Người đi trà lạnh, nếu Hoàng thượng chỉ giận nhỏ thôi, bọn họ còn có thể xem xét ở vấn đề giao hảo một chút, chiếu cố hậu đại của Quốc công gia một ít.

Tuy nhiên, rõ ràng hiện tại Hoàng thượng đang giận dữ, tất nhiên bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy.
Thiên tử giận dữ, phục thi trăm vạn, đổ máu ngàn dặm!
Một chuyện Quốc công phủ tư tàng Chấn Thiên Lôi, phản nghịch với Hoàng thượng, may mà bản thân Quốc công gia chết sớm, nếu không ông ta cũng không sống được bao lâu nữa.

Dù sao… việc cũng đến nước này rồi, Hoàng thượng có muốn tha cho người của Quốc công phủ cũng không được.

Dù sao cũng phải có kẻ đứng ra gánh tiếng xấu trong chuyện năm ngọn núi đã nổ thay cho người khác, nếu không, thật sự khiến người ta nghĩ là trời giáng sét bất bình, rồi nói hoàng đế này là ông ta không phải người được thiên mệnh giáng chiếu.

Nếu như vậy, long ỷ này sẽ không thể ngồi tốt nữa, đó là một vấn đề!
Chuyện năm ngọn núi bị nổ có phải do Quốc công phủ làm không cũng không quan trọng, quan trọng là có người đứng ra khiến dân chúng hết giận, phát tiết ra tất cả sự bất an và sợ hãi trong lòng.
Biết rõ chuyện năm ngọn núi bị nổ có liên quan đến Cửu Hoàng thúc, nhưng Hoàng thượng cũng không định truy cứu.

Là một đế vương, cần tạo nên sự thái bình rất quan trọng.

Nếu trong nước nội loạn, vậy giang sơn xã tắc kham ưu.
Đối với chuyện của Quốc công phủ, Hoàng thượng xử trí phi thường nhanh chóng, chỉ cần ba ngày, ông ta đã chuẩn bị tất cả tội trạng xong xuôi.

Hoàng thượng tự tay viết phê chiếu xử trí với Quốc công phủ: Tước quan, nam bị đày đi quặng sắt ở Tây Bắc làm khuân vác, toàn bộ nữ quyến đều bị nạp vào trong giáo phường, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha, chỉ đặc xã mỗi một lão thái quân của Quốc công phủ.

Lão thái quân có xuất thân nha hoàn, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, dù Hoàng thượng có nhân từ đặc xá, bà ta cũng tất tuổi già thê lương.
Đây chính là chuyện hợp với một câu “người tính không bằng trời tính.” Lão thái quân mất cả đời mình để leo từ một nha hoàn đến vị trí đương gia chủ mẫu, song cuối cùng vẫn bị đánh trở về nguyên hình.
Mệnh có thì sẽ có, vô mệnh thì chớ cưỡng cầu.

Lão thái quân cưỡng cầu loại phú quý không thuộc về bản thân, cuối cùng vẫn về lại vạch xuất phát.

Không chỉ như thế, bà ta còn vì thế mà làm hại hậu nhân của mình.

Cuối cùng, các nhân vật nam nhân trong hoàng thành đưa ra một kết luận: Hài tử được nuôi lên từ tay phụ nhân thô thiển, tất khó thành châu báu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận