“Bổn vương không có rỗi thời dạy ngươi.
Nếu không có việc gì, ngươi cũng đừng đến nói nhảm cho bổn vương nghe, bổn vương không có đủ kiên nhẫn.
Thay bổn vương chuyển cáo với phụ hoàng ngươi, hắn đã cầm đi quá nhiều thứ trên tay bổn vương, nhẫn nại của bổn vương cũng chỉ có hạn độ, đừng ép bổn vương!”
Đây là cảnh cáo, cảnh cáo mà Cửu Hoàng thúc dành cho Hoàng thượng.
Trong chuyện của Phượng Khương Trần kia, hắn đã lui mấy bước, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ lui thêm nhiều lần nữa.
Hắn đang cảnh cáo Hoàng thượng, rằng đừng mong lấy Phượng Khương Trần ra làm uy hiếp nữa, nếu không tiếp đó hắn không ngại cá chết lưới rách.
“Hoàng thúc…” Mặt Đông Lăng Tử Lãng trắng bệch đi một phen, không thể tin được, rằng lời nói thế đại nghịch bất đạo như thế lại được nói ra từ miệng của Cửu Hoàng thúc!
Phụ hoàng nói Cửu Hoàng thúc ngỗ nghịch phạm thượng, lời này thật sự cũng không sai.
“Sao vậy? Bổn vương dám nói, ngươi lại không dám truyền? Chỉ bằng ngươi thế này thôi cũng dám xưng là một Hoàng tử đủ tư cách? Thân là Hoàng tử, ngay cả chút gan dạ sáng suốt đó mà ngươi cũng không có, vậy ngươi chớ ảo tưởng đến cái vị trí kia nữa!” Cửu Hoàng thúc cười đầy châm chọc: “Tử Lãng, bổn vương nể tình ngươi còn gọi bổn vương một tiếng hoàng thúc, bổn vương sẽ nhắc lại một câu cho ngươi tỉnh.
Có một số chuyện, nóng vội không xong, phụ hoàng ngươi còn non nớt lắm!”
Nói cách khác, nếu Đông Lăng Tử Lãng muốn làm hoàng đế, vậy còn phải đợi phụ hoàng hắn chết thêm mấy chục năm nữa.
Trong mấy chục năm này, chuyện có thể xảy ra là rất nhiều, sự kiện trước mắt chính là chẳng bao lâu nữa, đám nữ nhân hậu cung kia sẽ sinh ra một đống Hoàng tử, Hoàng nữ, vậy Đông Lăng Tử Lãng còn được gì?
Hai mắt Đông Lăng Tử Lãng trợn to khó tin, hoảng sợ lùi về sau mấy bước: “Hoàng thúc, người suy nghĩ nhiều rồi, chất nhân không hề có suy nghĩ đó!” Có ý tưởng và nói ra là hai việc khác nhau.
Dù có muốn nói, phụ hoàng hắn cũng sẽ không chấp thuận.
“Không có tốt nhất.
Để tránh kết quả là làm mướn không công, thứ hậu cung không thiếu nhất là nữ nhân, cũng không thiếu Hoàng tử.” Cửu Hoàng thúc nói ra một câu, hệt như không có lòng dạ nào, cũng chỉ thẳng vào vấn đề.
Một đám nữ nhân mới vào hậu cung, còn cả thứ đang ở trong bụng Tạ Hoàng Quý phi kia nữa, bây giờ bắt đầu rồi.
Hắn thật sự chờ mong, Hoàng hậu và Hoàng Quý phi bắt đầu tranh đấu, rồi tranh đấu với cả đám nữ nhân kia nữa.
Có qua mà không có lỗi là thất lễ.
Hoàng thượng ra tay với nữ nhân của hắn, hắn ra tay lại với nữ nhân của Hoàng thượng, vậy cũng không tính là gì!
“Đa tạ hoàng thúc dạy bảo, chất nhân tâm lĩnh! Chất nhân còn có chuyện phải làm, sẽ không quấy rầy sự thanh tĩnh của hoàng thúc ngài nữa, lần sau chất nhân lại đến vấn an hoàng thúc.”
Đối mặt với đôi mắt biết rõ tất cả của Cửu Hoàng thúc, Đông Lăng Tử Lãng lạc chạy trối chết.
Mãi đến khi ra tới cửa nhà tù rồi, hắn mới khựng lại, chỉnh trang y phục, khôi phục phong độ vốn có rồi mới đi ra cửa.
Ở cửa có bốn hộ vệ canh gác, Đông Lăng Tử Lãng vừa đi ra thì chỉ vào hai người bên trái, bảo: “Hai người các ngươi ở lại giữ chỗ này, chiếu cố Cửu Hoàng thúc thay bổn vương!”
Hai người này là đại nội cao thủ, Hoàng thượng cố ý để Đông Lăng Tử Lãng đưa người tới.
Chuyện Quốc công phủ, phản ứng của Cửu Hoàng thúc quá nhanh, Hoàng thượng cứ luôn cảm thấy đại lao Tông Nhân phủ có vấn đề, nhưng Tông Nhân phủ có người trong hoàng thất quản lý, bây giờ hắn không có cơ hội sửa sang lại, chỉ đành phái người của chính mình tới.
Vừa nghe xong tin này, lao đầu của đại lao Tông Nhân phủ lập tức liếc mắt với phó thủ của mình một cái, gật gật đầu với người nọ.
Người nọ nhân một cơ hội lập tức đi vào trong đại lao.
“Hoàng huynh của bổn vương cũng tốt thật, bây giờ mới nghĩ được một chút đó, có phải là muộn quá rồi không?”