Một người không có sự tín nhiệm, ai sẵn lòng qua lại đây?
Phượng Khương Trần vô cùng hiểu được tính nghiêm trọng trong lời này, lập tức điều chỉnh hô hấp, trả lời với tâm bình khí hòa: “Thôi công tử, trước kia là ta nói sẽ cứu ngươi, cũng đã đề ra phương án trị liệu cho ngươi tham khảo.
Ngươi đã đồng ý rồi, nhưng khi ta bắt đầu bắt tay vào trị liệu, ngươi lại từ chối không nhận.
Ngươi nói Khương Trần nói không giữ lời, vậy Thông công tử ngươi thì sao?” Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, cũng đừng ai cười ai, nên là… Thôi công tử, ngươi tuyệt đối đừng hô hào ở bên ngoài, bảo là Phượng Khương Trần ta nói không giữ lời!”
Ơ… Mặt Thôi Hạo Đình tối đi.
Quân tử lấy tín lập thế, trái lại rêu rao chỉ có phi quân tử mới làm, chuyện này thật sự là lỗi của hắn: “Phượng cô nương, ước định chúng ta đã nói là ba ngày, Hạo Đìng không hề mong nói không giữ lời.” Thôi Hạo Đình nào chịu nhận là bản thân nói không giữ lời?
“Thôi công tử cũng nói là ước hẹn ba ngày, nhưng bây giờ cũng mười ba ngày rồi.” Phượng Khương Trần đặc biệt nhấn mạnh chữ “mười”, nhắc cho Thôi Hạo Đình nhớ thời gian bọn họ ước định đã qua từ sớm rồi.
Vành tai Thôi Hạo Đình ửng đỏ lên, thấp thoán vài phần xấu hổ: “Phượng cô nương, mười ngày nay, ngươi không ở đây, ta có muốn đến tìm cũng không thấy được người, như vậy không tính ta thất tín!”
“Thật sao? Vậy Thôi công tử nói cho đệ tử của Khương Trần, vậy còn có thể xem là không thấy người không?” Phượng Khương Trần nói, cười như không.
Có một số việc tất cả mọi người hiểu được, nói ra nhiều cũng vô ích.
Thôi Hạo Đình không muốn nhận điều kiện, muốn tránh né, bây giờ hắn có muốn tránh cũng không được, không thể không đứng ra.
Chuyện gì có liên quan đến lòng tin sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
Nàng có thể lý giải được tâm lý của người bệnh.
Nếu không phải Cửu Hoàng thúc gặp chuyện, nàng cũng không sẵn lòng uy hiếp Thôi Hạo Đình như thế.
Dù sao Thôi Hạo Đình cũng là bệnh nhân của nàng, nếu nàng đã nhận rồi, vậy rốt cuộc cũng phải phụ trách.
Khụ khụ! Thôi Hạo Đình ho nhẹ hai tiếng, che giấu đi sự xấu hổ của bản thân, dẫn đề tài tới trên đầu Vương gia: “Phượng Khương Trần, dù ta có đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi lại dựa vào đâu mà muốn động vào hai nhà Vương gia, Thôi gia chưa từng hợp tác?”
Thôi gia lẫn Vương gia đều cho bản thân là thế gia đứng đầu, ai cũng không chịu nhường bên kia, sao có thể hợp tác được? Thôi Hạo Đình đang muốn lấy điều này ra để Phượng Khương Trần phải lùi bước.
“Điểm này không nhọc Thôi công tử ngươi lo lắng, ta có thể cam đoan, Vương gia sẽ sẵn lòng hợp tác với Thôi gia!”
Gia chủ của Vương gia là Vương Cẩm Lăng, ở Đại Hạp cốc của Thái Lỗ các, Vương Cẩm Lăng thiếu Cửu Hoàng thúc một cái ơn cứu mạng.
Con người Vương Cẩm Lăng kia thật sự bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong xương cốt hắn vẫn là sự kiêu ngạo, sao hắn có thể thiếu ơn huệ của Cửu Hoàng thúc mà không trả về?
Bây giờ có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của Cửu Hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng tuyệt đối không từ chối.
Hợp tác với Thôi gia thì có làm sao? Sau khi Thôi gia thoái ẩn, thanh danh của Thôi gia đã sớm không còn nhiều như trước.
Thế nhân chỉ biết Tạ gia, đã sớm quên đi Thôi gia rồi!
“Cam đoan? Phượng cô nương, ngươi muốn lấy cái gì cam đoan Vương gia sẽ bằng lòng? Nói không ra thì ai không làm được?” Thôi Hạo Đình là quân tử, nhưng cũng không có nghĩa hắn chẳng phải người gây sự.
Là một Thôi gia công tử hành tẩu bên ngoài quang minh chính đại, ai ai thấy hắn mà không nể nang ba phần? Chỉ có Phượng Khương Trần này là dám uy hiếp hắn!
Điều này khiến hắn thật sự không hài lòng, hẳn cũng nên làm khó dễ Phượng Khương Trần một chút.
“Thôi công tử, nếu Phượng Khương Trần ta đã dám nói, vậy ta có cam đoan sẽ làm được! Nếu Vương gia không đồng ý hợp tác với Thôi gia, ngươi cứ xem như yêu cầu của Khương Trần không tồn tại.
Ta vẫn sẽ làm chuyện ta phải làm, sẽ tuyệt không chỉ vì chuyện này mà có thể làm ra hành vi trái với y đức của mình!” Thôi Hạo Đình muốn nàng cam đoan, nàng cho; Thôi Hạo Đình muốn nàng phải nói lời nhún nhường, nàng nói!