Nếu có kẻ âm mưu tuyên truyền một chút, có thể nói là Hoàng thượng thất đức.
Đó là một cơ hội tốt!
Đông Giác và Đồng Dao không phải ngu ngốc.
Nghe thấy Phượng Khương Trần nhắc tới như vậy, họ cũng hiểu trong chuyện này còn ẩn khuất.
Hai nàng liên tục gật đầu, hai mắt tỏa ánh sáng: “Tiểu thư, ngươi nói xem có phải chúng ta cũng nên làm ra một chút nhiễu loạn chăng?”
“Được thôi, các ngươi có đề nghị gì hay không?” Phượng Khương Trần nhìn hai nàng với vẻ mặt thích ý.
Hai cô nương này cũng khờ dại quá rồi, thật sự có thể tạo ra được nhiễu loạn từ chuyện này sao? Trước chưa nói bọn họ có đủ nhân lực vật lực không, hãy nói xem gây ra được loạn lạc rồi thì làm gì nữa? Tin tức ở đây cũng không lan truyền, nếu không làm cho tốt, nhiễu loạn sẽ bị dập rất nhanh.
Cảnh thái bình giả tạo này vẫn luôn chuẩn bị chỉ riêng dành đế vương!
“Ơ…” Hai nàng suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được, đồng loạt cúi đầu.
Các nàng đã nghĩ đơn giản quá rồi.
Phượng Khương Trần cũng không có ý làm khó hai nàng, nở một nụ cười rồi bảo các nàng trở về nghỉ ngơi: “Được rồi, mấy ngày nay các ngươi đã lo lắng hãi hùng rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ còn bận rộn.”
Phượng Khương Trần muốn vậy cũng không được, vì bây giờ nàng vẫn chưa ngủ được, nàng còn đang chuẩn bị nhân trời đêm mà đến xem Phượng phủ.
Có một số việc, nếu không làm gấp, thật sự có chút không kịp lúc.
Mười ngày, ngoài kia náo động không ngừng, hẳn là Trác Đông Minh đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho nàng.
Có rất nhiều thứ trong đó chỉ dùng để che mắt người, nhưng cũng có lắm thứ dùng được.
Đêm nay nàng sẽ đến Phượng phủ xem thử, dọn dẹp một chút.
Đồng Giác và Đồng Dao đi rồi, Phượng Khương Trần ra hiệu cho ám vệ đi ra, bảo hắn đưa mình đến Phượng phủ.
Cái gì? Hai mắt ám vệ trợn lên thật to, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước.
Sao hắn có thể làm chuyện lung tung như vậy?
“Làm sao vậy?” Phượng Khương Trần hỏi một câu đầy nghi ngờ.
Những ám vệ này luôn giống như những khối băng vậy, hiếm có ai có tình tự, cái vẻ không khống chế được này thật sự là quỷ dị!
“Không, không.
Cô nương đi ngay bây giờ ạ?” Ám vệ liên tục lắc đầu, âm thầm kêu khóc.
Hắn có thể nói Phượng Khương Trần biết, rằng ám vệ lần trước ôm Phượng Khương Trần đến Phượng phủ đã “được” chủ tử “khen ngợi” “hậu hĩnh” với danh nghĩa bảo vệ tận tình của y không?
Hu hu hu… Hắn không muốn được “trọng thưởng” đâu, nhưng hắn lại càng không thể từ chối yêu cầu của Phượng Khương Trần, nếu không chắc chắn hắn sẽ lại nhận được “phần thưởng” càng “hậu hĩnh” hơn!
Ám vệ không dám biểu lộ sự lo lắng trong nội tâm mình ra ngoài.
Vì lấp lại sự thất thưởng của bản thân trước đó, ám vệ bèn càng thu liễm toàn bộ cảm xúc nhiều hơn, đứng ở trước mặt Phượng Khương Trần, mặt không thay đổi chút nào.
Phượng Khương Trần không nhận ra được nội tâm rối rắm của ám vệ, liếc mắt đánh giá ám vệ từ trên xuống dưới một lần.
Sau khi thật sự không thấy khác thường ở đâu, nàng mới phủi phủi y phục, bảo: “Đi thôi.”
“Dạ.” Trong lòng ám vệ tràn đầy bất an, lại còn muốn che dấu ý tưởng thật sự trong nội tâm mình, bèn kêu lên một tiếng thống khổ.
Vì để trừ đi sự nghi ngờ trong lòng Phượng Khương Trần, , ám vệ không dám kéo dài, cắn rắn, ôm lấy Phượng Khương Trần rồi chạy về phía Phượng phủ.