Người của Trữ Quốc công phủ thấy thế, tất nhiên sẽ không kéo dài thêm nữa.
Long tử này sớm mang được ngày nào, họ sẽ sớm đứng vững ngày đó.
Cùng hôm, họ tìm một người tâm phúc mang thuốc vào trung cung, đưa cho nương nương trong cung.
Ngày hôm sau lão phu nhân liền đệ bài tử tiến cung thăm cô nương nhà mình, thuật lại hết tất cả lời dặn một lần, nói luôn cả kết quả thí nghiệm thuốc, để nương nương biết ý mà yên tâm dùng, cam đoan có thể hoài thượng long tử.
Vẫn là nói câu kia: Thiên hạ không có tường nào không hở.
Chẳng mấy chốc chuyện thuốc men này của Trữ Quốc công phủ sẽ chẳng còn là bí mật nữa, mà cũng vì thế, Phượng Khương Trần trở thành nhân vật “chạm vào là bỏng tay” ở hoàng thành, tất nhiên đó là lúc mà Cửu Hoàng thúc cũng ra khỏi đại lao Tông Nhân phủ rồi, thanh dang càng nổi hơn trước đó.
Sau này, khi Phượng Khương Trần biết chuyện, còn thầm nghĩ là trùng hợp rồi, trùng hợp rồi.
Tuy nói là thuốc này giúp cho chế độ rụng trứng, nhưng cũng không đến mức một tháng đã thấy hiệu quả.
Nha hoàn kia thuần túy là mèo mù vớ được cá rán, nhưng tất nhiên những thứ đó đều không liên quan gì tới nàng.
Nàng đưa thuốc cho Thế tử phu nhân, tất nhiên người của Trữ Quốc công phủ có thể quyết định dùng thế nào tùy thích.
Nguyên sáng chạy đến mấy địa phương, cuối cùng nàng cũng giao được hết thuốc đi, sau đó thời gian ước định với Vương Cẩm Lăng cũng tới nhanh chóng, Phượng Khương Trần vội vã tới khánh điếm Hữu Gian gần đó.
Đúng vậy, khách điếm tên là “có gian khách điếm”, sở dĩ có tên như vậy, chính là vì bà chủ của khách điếm này chính là Phượng Khương Trần.
Khụ khụ, đừng xem thường Phượng Khương Trần, người ta cũng là người có nhà có xe có sản nghiệp, không đến mức lấy súng bắn chim, đổi pháo đến một năm mà không trích ra được chút gia sản nào.
Gian khách điếm này có bốn tầng lâu, mà tầng thứ tư, chi bằng nói lâu thì gọi nó là một gian nhà kính.
Phượng Khương Trần xây khách điếm thành kiểu nhà gỗ nhỏ bằng phẳng và ổn định.
Tầng ba là mái bằng được lát bằng ván gỗ.
Phượng Khương Trần xây một nhà kính rộng hơn mười mét vuông ở giữa mái bằng.
Trừ lối đi ra, nhà kính còn kê bàn bên ngoài, những nơi còn lại toàn hoa cỏ cây cối, bước vào phòng, ngửi thấy mùi hoa rất dễ chịu, quan trọng nhất là người ngồi bên trong có thể nhìn rất xa…
Nhà kính có vách thủy tinh trong suốt, ngồi ở bên trong có thể thấy rõ ràng người và vật ở ngoài vô cùng rõ ràng.
Nhà kính này vừa xuất hiện, nó đã hấp dẫn không ít quý nhân quan lớn, mới lạ là một chuyện, quan trọng là nó thuận lợi.
Tất nhiên, Cửu Hoàng thúc chưa từng tới gian nhà kính này lần nào.
Trong ngoài nhà kính đều là thủy tinh trong suốt, nhìn như nhất cử nhất động có thể bị người ngoài nhìn thấy, nhưng sao khi vào ngồi rồi, họ sẽ phát hiện ra sự kỳ diệu của nhà kính này ngay.
Khi vào bên trong nhà kính rồi, căn bản là người ngoài không thấy được người ở bên trong nhà kính.
Mà tầm nhìn trong nhà kính lại tốt, nếu có người tới gần sẽ lập tức bị phát hiện ngay, đồng thời hiệu quả cách âm cũng không tệ, dù có đứng bên ngoài cũng không nghe rõ người ở bên trong đang nói gì.
Người ta có thể vào trong nhà kính dùng bữa một cách quang minh chính đại, cũng thuận tiện để bàn việc, nghị sự v..v rất tiện lợi.
Tiếc thay, nhà kính chỉ có một gian, muốn vào nhà kính phải đặt lịch hẹn trước, cũng không phải không có tửu lâu khác ở Đông Lăng học theo một chiêu này, nhưng chẳng biết vì sao khi nhà kính kia được xây xong, nó lại không có hiệu quả tốt như của Phượng Khương Trần.
Lúc này, Phượng Khương Trần đang ngồi dùng bữa với Vương Cẩm Lăng trong nhà kính, cả tòa nhà kính này chỉ có hai người bọn họ…
Trước không nói chuyện nhà kính này tiện cho đủ loại bát quái, mà với cảnh sắc và bầu không khí này, nó coi như một nơi vô cùng lãng mạn, người đi vào rồi sẽ không tự chủ được mà thả lỏng thể xác lẫn tinh thần