Đừng nói bị tra khảo, nếu Cửu hoàng thúc rớt một hai miếng thịt, ngoảnh đầu lại còn có người quản sự của Tông nhân phủ Ngự sử kinh hãi, coi thường Thiên gia.
Phượng Khương Trần cầm thánh chỉ của Hoàng thượng, lập tức một mạch không trở ngại đến nơi mà Cửu hoàng thúc bị giam, kết quả là…
Không hề nhìn thấy máu chảy đầm đìa, u tối mệt mỏi của phạm nhân Đông Lăng Vũ Cửu, mà là … y phục gọn gàng, sắc mặt hồng hào, thong thả tự đắc của Đông Lăng Vũ Cửu hoàng thúc.
Nam nhân một mình ở chỗ này, cũng phát quang phát sáng.
“Cửu hoàng thúc?” Nhìn động tác pha trà nước chảy mây trôi của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần dò xét rồi gọi một tiếng.
Đây là ngồi tù sao? Đây là ngồi tù sao? Cửu hoàng thúc đây là ẩn cư đi, không chỉ có toàn bộ đồ dùng đều là cực phẩm, phòng giam còn là kiểu phòng xép, bên ngoài dùng làm phòng khách, bên trong là phòng ngủ, có vẻ bảo vệ phạm nhân đầy đủ chu đáo.
Đây ngồi tù cũng thật thoải mái nhỉ.
“Vào đi.
” Cửu hoàng thúc cũng không hề bất ngờ đối với việc Phượng Khương Trần đến đây, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ lạnh lùng mở miệng đáp lại một câu.
Rào…
Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ xuống, toàn bộ kích động và mong đợi đều dập tắt, cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Cửu hoàng thúc không có nửa phần vui sướng với kích động đối với việc nàng đến, chẳng lẽ thời gian dài như vậy không gặp mặt, chỉ có một mình nàng mong đợi, chỉ có một mình nàng nhớ nhung.
Yêu trước thua trước, yêu càng sâu đậm thì thua càng thảm.
Từ ngày đầu tiên gặp kia, nàng đã được định trước là người thua.
Phượng Khương Trần chua xót cười một tiếng, đang định kêu cai ngục mở ra, nhưng phát hiện…
Em gái ngươi, đây mà là ngồi tù sao, đây thật là nghỉ ngơi thì có, cổng tù không có khóa.
Có người nào ngồi tù mà tự do với thoải mái như vậy không, thảo nào Cửu hoàng thúc không có ý muốn đi ra ngoài, nàng có phải nên quay lại và nói với Thôi Hạo Đình, bảo Thôi gia không cần hợp tác với Vương gia để cứu Cửu hoàng thúc nữa hay không.
Phượng Khương Trần cười thầm, vẻ mặt đầy mất hứng đi vào, cũng không ngồi xuống mà trực tiếp đứng trước mặt Cửu hoàng thúc, hơn nữa còn đứng rất gần, rõ ràng muốn Cửu hoàng thúc có cảm giác bị áp bách.
Một người lớn sống sờ sờ đứng ở trước mặt tuyệt đối là một chuyện làm người kìm nén, một người bình thường nhất định sẽ mở miệng kêu đối phương tránh ra, không thì ít nhất cũng sẽ ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, lạnh lùng cảnh cáo một chút, nhưng Cửu hoàng thúc lại hoàn toàn không đếm xỉa đến, chuyên tâm pha trà của mình, tựa như cốc trà trong tay còn hấp dẫn hơn so với Phượng Khương Trần.
“Cửu hoàng thúc, ta đến thăm chàng.
” Phượng Khương Trần vô cùng tức giận, cúi đầu xuống, ở bên tai Cửu hoàng thúc lớn tiếng nói một câu.
Cửu hoàng thúc ngừng tay một lát, ngẩng đầu, mặt đối diện với Phượng Khương Trần, rất không khách khí nói: “Phượng Khương Trần, lỗ tai của Bổn vương không có điếc, bổn vương nghe được, đến thăm bổn vương thì đã thăm bổn vương, sao vậy? Còn muốn bổn vương khen nàng sao…”
Một người cúi đầu, một người ngẩng đẩu, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, cũng không cảm thấy mệt.
“Chàng…” Hơi nóng phả vào mặt, Phượng Khương Trần lại không có bị cám dỗ bởi khuôn mặt đẹp trai tráng lệ trước mặt, bởi vì nàng nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt Cửu hoàng thúc.
Cả thân thể cứng đờ, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại, Phượng Khương Trần đột nhiên cảm thấy mình cực khổ đến thăm hắn như vậy, thật không có ý nghĩa gì.