“Tam hoàng tử đúng là nhàn rỗi, khoảng thời gian trước hoàng tử Cẩm Hằng đến gặp ta và nói rằng dạo gần đây Tam hoàng tử khá yên ắng.
Ta còn đang tự hỏi rốt cuộc Tam hoàng tử đang bận rộn chuyện gì vậy, hoá ra ngài đang dồn hết tâm tư để bắt nạt Phượng Khương Trần.
’’
Câu nói này tràn ngập uy hiếp, nếu Nam Lăng Cẩm Phàm làm xằng làm bậy, hắn không ngại hợp tác với Nam Lăng Cẩm Hằng, lập tức đẩy Nam Lăng Cẩm Hằng lên ngôi vị hoàng đế Nam Lăng.
Ngôi vị Hoàng đế là điểm yếu của Nam Lăng Cẩm Phàm, khí thế của Nam Lăng Cẩm Phàm nhanh chóng suy yếu, hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái, quay mặt đi không nói một lời.
Dường như ông trời cũng cực kỳ ngứa mắt với thái độ của Tây Lăng Thiên Lỗi và Nam Lăng Cẩm Phàm, sau khi Vương Cẩm Lăng xuất hiện, Tây Lăng Thiên Vũ cũng cầm theo lễ vật đi đến.
Kể từ khi hai chân có thể đi lại bình thường, Tây Lăng Thiên Vũ cực kỳ thích đi bộ, dường như muốn bù lại tất cả những con đường mà hắn không được đi trong suốt hai mươi mấy năm qua.
Dưới ánh mắt giết người của Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Thiên Vũ nhàn nhã bước về phía Phượng Khương Trần, giống như đang khoe khoang hai chân của mình, bước từng bước chậm rãi.
“Thái tử điện hạ cũng ở đây sao, thần đệ đến chậm rồi.
’’ Tây Lăng Thiên Vũ qua loa có lệ hành lễ, làm trò trước mặt Tây Lăng Thiên Lâm, nói với Phượng Khương Trần: “Khương Trần, chúc mừng ngươi dời phủ, một chút lễ vật nho nhỏ tỏ rõ lòng thành.
’’
Nhìn xem, đây mới thực sự là đến để chúc mừng, người ta hiểu chuyện biết bao nhiêu.
“Đa tạ Vũ hoàng tử, mời…’’ Phượng Khương Trần mỉm cười rạng rỡ, tựa như chưa từng có chuyện tức giận trước đó.
Khâm Thiên Giám nói không sai, hôm nay đúng là một ngày hoàng đạo, nhìn thấy Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm đều bị nghẹn họng, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
“Hừ…’’ Tây Lăng Thiên Lâm sao có thể để Tây Lăng Thiên Vũ đi vào phủ trước được, như thế chẳng phải là đang đánh vào mặt hắn sao? Không cần biết thức thời hay không thức thời, Tây Lăng Thiên Lâm phất tay áo, nhanh chóng bước vào trước Tây Lăng Thiên Vũ trước một bước.
Hắn không muốn làm trò trước mặt kẻ địch của mình, thảo luận về chuyện con ghẻ mang trên “Tây Lăng Thiên Lâm” đó, mà Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không dám chọc giận Vương Cẩm Lăng, sợ Vương Cẩm Lăng sẽ hành động theo cảm tính, hợp tác với Nam Lăng Cẩm Hằng nên chỉ có thể nhượng bộ một bước.
Vì thế, sau khi bị Vương Cẩm Lăng và Tây Lăng Thiên Vũ cắt ngang, bầu không khí giương cung bạt kiếm lập tức biến mất, mặc dù vô cùng khó chịu với việc Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Vũ vào phủ nhưng Phượng Khương Trần cũng không tiện ra mặt đuổi người.
Mấy nhân vật lớn đều đã đi vào, những người khác đâu còn chỗ nào để trốn, thế mà một đám người nhanh chóng xách theo lễ vật đi vào, mấy vị khách mời hôm nay hầu hết đều là người của phe cánh Cửu hoàng thúc đến đây để tìm hiểu tin tức, đồng thời để chứng minh phe cánh của Cửu hoàng thúc không hề tan rã.
Phượng Khương Trần điều chỉnh tâm trạng của mình, theo Vương Cẩm Lăng đi vào, những người còn lại không cần nàng phải đích thân chào đón ở cửa.
“Tạ đại nhân, mời…’’
“Lúc đại thiếu gia, mời…’’
“Chu đại nhân, mời…’’
“Tôn đại nhân, mời…’’
“Triệu đại nhân, ngài cũng đến rồi sao?’’
“Hai vị hầu gia đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, mời vào!’’
“Thượng Thư đại nhân, mời đi bên này…’’
Phượng Khương Trần không ngờ tất cả những người nàng tưởng sẽ không đến đều đã đến, sức ảnh hưởng của việc Cửu hoàng thúc bị giam cầm dần dần suy yếu khi thấy Cửu hoàng thúc chờ mãi mà không bị kết án, càng nhiều người hiểu rằng hắn sẽ không dễ dàng ngã ngựa như thế.