Một loạt cac quan chức lớn nhỏ đã đến, khi Trác Đông Minh thay mặt Túc Thân vương đến phủ thì bữa tiệc đã đạt đến cao trào nhỏ, điều này cho thấy mọi người đã đến gần như đầy đủ.
Trác Đông Minh vừa đến thì nhìn thấy bàn ăn chủ vị gần như đã kín chỗ, hắn lập tức ngượng ngùng nói: “Ta còn tưởng mình đã đến sớm, hoá ra lại là người đến cuối cùng.
’’
Trác Đông Minh buồn bực trong lòng, lâu lắm rồi hắn mới có cơ hội trở thành khách chính của một bữa tiệc, nếu là gia gia hắn cũng thế này thì hắn… Còn kém nhiều lắm.
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần vẫn chưa thể mời gia gia hắn đại giá quang lâm.
Vương Cẩm Lăng mỉm cười đứng dậy, trêu ghẹo nói: “Thế tử gia đã đến muộn, nên bị phạt ba ly rượu.
’’
Vương Cảm Lăng vừa dứt lời thì đã có hạ nhân nhanh chóng bưng ba bát rượu lớn đến trước mặt Trác Đông Minh.
“Không phải chứ, Cẩm Lăng, ngươi chơi thật sao?’’ Trác Đông Minh nhăn mặt đau khổ, bụng dạ hắn trống rỗng, uống hết ba chén rượu này sẽ ảnh hưởng đến dạ dày lắm đấy.
“Ngươi nói sao?’’ Vương Cẩm Lăng hỏi ngược lại, rượu cũng đã được đưa lên, có thể không nghiêm túc được sao?
Những người có chức vị cao hơn đều đang ngồi ở gần sát bên bàn chính, nhìn thấy cảnh tưởng này lập tức ồn ào hưởng ứng: “Phạt rượu, phạt rượu, thế tử gia đến muộn nên cần phải phạt.
’’
“Đúng đúng đúng, phạt rượu, phạt rượu, thế tử gia, ngài cứ yên tâm uống đi, rượu của Phượng phủ rất thơm ngon, tuyệt đối sẽ không gây hại cho ngài đâu.
’’ Những người vừa mới được thưởng thức loại rượu của Phượng phủ vội vàng đề cử.
“Đúng đúng đúng, rượu của Phượng phủ đạm đà thanh khiết, ba bát lớn ấy chẳng nhằm nhò gì với Thế tử gia đâu.
’’ Khá nhiều người nhiệt tình quảng cáo rượu của Phượng Khương Trần, đương nhiên trong cũng có không ít người muốn nịnh nọt leo lên Túc Thân vương phủ, để lại ấn tượng tốt trước mặt Túc Thân vương tương lai là Trác Đông Minh đây.
Nghe vậy, Trác Đông Minh lập tức trở nên hào hứng, hắn đã từng được thưởng thức loại rượu hoa đào kia của Phượng Khương Trần, quả thực thơm ngon đủ vị.
Cúi người về phía trước một chút, hương rượu nồng nặc phả vào mặt, Trác Đông Minh hít vào một hơi: “Rượu này đúng là rất thơm, không hại, không hại, bổn thế tử sẽ uống cạn ba bát rượu này.
’’
Trác Đông Minh cũng là một ma men đích thực, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm tinh khiết của rượu là đã biết rượu có vị ngon và đủ nồng, trong thời tiết lạnh giá như thế này, uống cạn một bát chắc chắn sẽ vô cùng ấm bụng.
Không cần người khác thúc giục, Trác Đông Minh đã chủ động bưng rượu lên chuẩn bị uống, nhưng đáng tiếc.
Lúc hắn muốn uống thì có người lại từ chối không có hắn uống.
“Thái tử điện hạ đến.
’’ Ngoài cửa, giọng nói the thé của thái giám vang lên, lấn át toàn bộ tiếng ồn ào trong phòng.
Đây mới chính là khí thế áp đảo của một nhân vật lớn, người cuối cùng đi đến khiến tất cả mọi người phải đứng dậy chào đón.
Cái gì? Thái tử đến?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn có người ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ bản thân mình đã nghe nhầm.
Thái tử đã rảnh rỗi đến nhàm chán sao? Phượng Khương Trần chuyển đến phủ mới, hắn lại nghiêm túc đến cửa chúc mừng, chuyện này…
Khụ khụ, Thái tử điện hạ xuất hiện trong những trường hợp như thế này không phải vì quan hệ cá nhân mà có liên quan đến khuynh hướng chính trị, Thái tử xuất hiện, mọi người sẽ không nghĩ hắn đang cho Phượng Khương Trần thể diện mà nói cho bọn họ biết rằng hắn đang đứng về phía Cửu hoàng thúc.