Thái tử thong thả đi ra ngoài, nhưng vừa mới chuẩn bị nhấc chân ra khỏi ngưỡng cửa thì lại nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào bên ngoài.
Bọn họ đang đứng ở trong đại sảnh cách cổng lớn mấy chục thước mà còn có thể nghe thấy tiếng động, đủ thấy ngoài kia đang ầm ĩ lớn đến nhường nào, hơn nữa đội hình nghi lễ của Thái tử vẫn còn đang ở bên ngoài mà người này vẫn còn dám làm loạn, chứng tỏ người đến chắc chắn không có ý tốt.
Trái tim Thôi Hạo Đình và Vương Cẩm Lăng nhảy dựng lên, hai người đưa mắt nhìn nhau, Thôi Hạo Đình gật đầu, tỏ vẻ sẽ để ý trong này, bảo Vương Cẩm Lăng cứ yên tâm đi giải quyết.
“Thái tử, xin chờ một chút, để Cẩm Lăng đi trước xem xét tình hình bên ngoài.
’’ Bên ngoài xảy ra chuyện, đương nhiên không thể để Thái tử mạo hiểm một chuyến.
Thái tử gật gật đầu, thu chân lại, trong mắt loé lên một tia hung hãn.
Biết rõ hắn đang ở Phượng phủ còn dám chạy đến trước cửa gây chuyện, không thèm để ý đến mặt mũi của hắn, rất tốt!
Tất cả những người có mặt ở đây đều nơm nớp lo sợ, người dám gây chuyện ở bên ngoài đúng vào lúc này tuyệt đối không phải là người lượng thiện, ai nấy đều âm thầm cảm thán đúng là xui xẻo, cứ tưởng rằng chuyện xảy ra trước cổng trước đó khiến Phượng Khương Trần mất mặt thì thôi, nhưng không ngờ lại có người dám gây rắc rối trước mặt Thái tử, thật đúng là…
Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm ngồi yên không hề nhúc nhích, nhưng cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, kiên nhẫn chờ xem kịch vui.
Tây Lăng Thiên Vũ không hề bỏ qua ý cười trong mắt hai người bọn họ, âm thầm thở dài.
Cửu hoàng thúc, thật xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức, nhưng… Kẻ địch quá xảo quyệt, hắn chỉ có thể trông chừng một người chứ không thể để ý được người khác.
Vương Cẩm Lăng vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy Dạ Diệp và thủ lĩnh thị vệ của Thái tử suýt nữa đánh nhau, trong mắt Vương Cẩm Lăng loé lên một tia lạnh lẽo: “Dừng tay!’’
“Đại công tử.
’’ Thủ lĩnh thị vệ của Thái tử vừa nhìn thấy người có thể chủ trì đại cục đến, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng lui xuống, không thèm quan tâm đến Dạ Diệp nữa.
Đây không phải là phủ Thái tử, hắn không cần phải đứng ra bảo vệ Phượng Khương Trần, sở dĩ hắn ngăn cản Dạ Diệp lại là vì không cho phép người kia khiêng thứ đen đủi đó đi vào để tránh va chạm với Thái tử điện hạ.
“Hoá ra là đại công tử Vương gia, đến đúng lúc lắm, Phượng Khương Trần đâu rồi?’’ Dạ Diệp cũng thu tay lại, đúng là hắn đến đây để gây chuyện nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai đuổi ra ngoài, chuyện đó thật mất mặt.
“Ta ở đây.
’’ Phượng Khương Trần đi cùng với Đồng Dao và Đồng Giác, nhanh chóng bước đến, bộ trâm cài bằng ngọc trai tên đầu va chạm vào nhau không ngừng phát ra tiếng “leng keng leng keng”, có thể thấy bước chân của nàng gấp gáp đến nhường nào…
Dạ Diệp vừa đến gây chuyện, hạ nhân của Phượng phủ lập tức đi đến hậu viện tìm Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần vội vàng chạy ra xử lý nhưng vẫn chậm một bước, người ở tiền viện đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài.
“Khương Trần, về trước đi, chỗ này cứ để ta xử lý.
’’ Vương Cẩm Lăng liếc nhìn tình hình bên ngoài, sắc mặt khẽ thay đổi, nhanh chóng ngăn cản Phượng Khương Trần đến đây, nhưng Phượng Khương Trần làm sao có thể đồng ý, nàng lắc đầu với Vương Cẩm Lăng: “Người mà Dạ thiếu chủ tìm là ta.
’’
Hạ nhân đã nói cho nàng biết thứ Dạ Diệp đưa đến là gì, mặc dù cực kỳ tức giận nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà đánh mất lý trí, Dạ Diệp dám đưa nó đến trước cổng, nàng đây cũng dám nhận, nàng chưa bao giờ kiêng kỵ nhiều như thế.
“Bản thiếu chủ đến để tặng lễ vật cho ngươi, đương nhiên là muốn tìm ngươi rồi.
Phượng Khương Trần, ta đích thân đến cửa dâng tặng lễ vật chúc mừng ngươi chuyển phủ, nhưng hạ nhân của Phượng phủ lại ngăn cản bản thiếu chủ ở bên ngoài, đây là cách tiếp đón khách quý của các ngươi sao?’’ Thấy Phượng Khương Trần đến, Dạ Diệp không hề tức giận, tỏ vẻ kiêu ngạo chỉ vào lễ vật mà mình mang đến, có thể thấy hắn không những không tức giận mà còn có vẻ đắc ý.