Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Đúng là nên đắc ý, bởi vì lễ vật Dạ Diệp mang đến rất không bình thường và chỉ cần là người bình thường cũng sẽ không đưa chúng đến vào ngày hôm nay.

Dạ Diệp đã cho người nâng hai chiếc quan tài đến cửa, lúc này đang được mấy nam tử cao lớn khiêng đứng dưới bậc thềm của Phượng phủ, đây cũng chính là lý do thị vệ của Thái tử không cho phép hắn đưa “lễ vật” vào trong.

Chẳng có ai khiêng quan tài đến nhà người khác cả, chuyện này chẳng khác nào đang nguyền rủa Phượng Khương Trần chết cả.

“Dạ thiếu chủ quá lời rồi, không phải Phượng phủ ta không biết cách tiếp đãi khách mà là lễ vật này của ngài quá đặc biệt, hạ nhân trong phủ ta cũng làm việc theo quy tắc, không dám làm xằng làm bậy.

’’ Phượng Khương Trần đứng bên cạnh Vương Cẩm Lăng, ngoảnh đầu lại mỉm cười với hắn một cái, tỏ vẻ nàng không thèm để ý.

Chẳng phải chỉ là hai chiếc quan tài thôi sao? Nàng sợ gì chứ, không lẽ chiếc quan tài này thực sự có thể nguyền rủa được nàng sao?
“Nói như thế, Phượng Khương Trần ngươi quyết định không nhận lễ vật của bản thiếu chủ?’’ Dạ Diệp bày ra vẻ ăn chơi trác táng, thân hình khẽ di chuyển, nói với đám người đang khiêng quan tài: “Vậy thì, người đâu, đập nát cho bản thiếu chủ…’’
“Dừng tay, không được đập!’’ Phượng Khương Trần không biết rốt cuộc Dạ Diệp đang có ý gì, chỉ biết tuyệt đối không thể đập vỡ hai chiếc quan tài này, lập tức quát lớn ngăn cản người khiêng quan tài.

Không hiểu tại sao, khi nghe thấy Dạ Diệp nói muốn đập nát hai chiếc quan tài này đi, trong lòng nàng bỗng nhiên trào dâng một cảm giác buồn bã khó chịu, luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra.

Trong quan tài có gì sao?
Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm vào hai chiếc quan tài không chớp mắt, nàng có thể chắc chắn bên trong có thứ gì đó, khiêng hai chiếc quan tài trống rỗng đến cửa, Dạ Diệp sẽ không bao giờ sử dụng thủ đoạn thấp hèn như thế.

Phượng Khương Trần kịp thời ngăn cản lại, Dạ Diệp cũng rất nể tình, giơ tay lên ra hiệu cho người khiêng quan tài dừng tay, sau đó quay đầu cười như không cười nhìn Phượng Khương Trần, khiêu khích nói: “Phượng Khương Trần, ý của ngươi là muốn nhận lễ vật của bản thiếu chủ?’’
Hai chiếc quan tài, chỉ cần là người có một chút lý trí chắc chắn sẽ không nhận, Dạ Diệp cũng đã hiểu rõ điều này nên mới cố ý đặt “lễ vật” trong quan tài, nếu Phượng Khương Trần không nhận, hắn sẽ giở trò trước mặt nàng ta, dứt khoát dẫm đạp lên “lễ vật”, thậm chí là cho chó ăn.

Nhưng không phải bây giờ, hắn đang đợi, đợi Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm kích động xúi giục người bên trong ra ngoài, đến lúc đó càng nhiều người nhìn thấy, càng có thể chứng minh hắn đang có lòng tốt và Phượng Khương Trần trách oan người tốt, hắn nhất thời tức giận nên mới thất lễ phá hỏng “lễ vật’’.

“Nhận chứ, tại sao không nhận, Dạ thiếu chủ đây đích thân đưa đến tận nhà, ta đương nhiên phải nhận rồi, chẳng phải chỉ là hai chiếc quan tài thôi sao, nếu Dạ Diệp thiếu chủ dám đưa, vậy thì Phượng Khương Trần ta cũng dám nhận.

’’ Phượng Khương Trần càng nghi ngờ bên trong hai chiếc quan tài này có lẽ là một thứ gì đó rất quan trọng, biết rõ đây chỉ là một cạm bẫy mà Dạ Diệp đào cho nàng nhưng nàng vẫn nhảy xuống.

Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc giác quan thứ sáu của mình không sai, cho dù sai đi chăng nữa nàng cũng chấp nhận.

Chỉ là hai chiếc quan tài thôi mà, nàng nhận thì sao chứ?
“Khương Trần!” Vương Cẩm Lăng nhắc nhở một tiếng, Phượng Khương Trần xua xua tay với hắn: “Ta có chừng mực, Cẩm Lăng, phiền huynh đi vào bẩm báo với Thái tử một tiếng để tránh va chạm với Thái tử điện hạ.

’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui