“Nàng thực sự muốn nhận?’’ Không có bất cứ người nào sẽ đặt hai chiếc quan tài ở trong phủ vào một ngày lành như thế này cả.
“Nhận!’’ Giọng điệu của Phượng Khương Trần vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không cho cơ hội thương lượng, Vương Cẩm Lăng không còn cách nào khác, cười khổ một tiếng: “Được rồi, ta đi giải thích với Thái tử.
’’
Vừa dứt lời đã lập tức xoay người vào phủ, hắn phải giúp Phượng Khương Trần giải quyết tốt hậu quả.
Nếu để hai chiếc quan tài vào cửa, không chỉ có Thái tử không vui mà tất cả mọi người có mặt ở đây cũng sẽ không vui, nhưng Phượng Khương Trần đã nói nhận, hắn chỉ có thể cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng xấu nhất có thể.
“Phượng Khương Trần quả nhiên là Phượng Khương Trần, rất can đảm.
’’ Dạ Diệp nhướn mày, cảm thấy hơi bất ngờ khi thấy Phượng Khương Trần kiêu ngạo như thế, dám để hắn khiêng quan tài đi vào trước mặt nhiều quan lớn và quý nhân như thế.
Hắn đã quá coi thường Phượng Khương Trần.
Tuy nhiên không có vấn đề gì cả, chỉ là đổi một nơi khác mà thôi, Phượng Khương Trần không biết bên trong có gì nên hắn mới đào một cái bẫy để nàng ta nhảy vào.
Dạ Diệp cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi Vương Cẩm Lăng ra ngoài, có Vương Cẩm Lăng ra mặt thuyết phục những người bên trong cho phép hắn khiêng quan tài vào Phượng phủ, chuyện này chắc chắn không thành vấn đề.
Có Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm ở đó, Dạ Diệp tin rằng hắn có thể rút lui an toàn, chỉ là để cho Phượng Khương Trần được một món hời lớn.
Dạ Diệp nở một nụ cười thâm sâu khó đoán, Phượng Khương Trần bị nụ cười của hắn làm cho ớn lạnh, trong lòng cảm thấy lo lắng bất an hơn nữa, nhưng đồng thời cũng càng quyết tâm muốn giữ quan tài và những thứ bên trong lại.
Khi Vương Cẩm Lăng vừa mới bước vào thì tình cờ nghe thấy Nam Lăng Cẩm Phàm đang dùng lời nói kích động Thái tử dẫn chúng quan viên đi ra ngoài, Thái tử không vui, nhưng vì quan hệ ngoại giao nên cũng không tiện thốt ra những lời ác độc cay nghiệt giống như Nam Lăng Cẩm Phảm, chỉ có thể mỉm cười không nhúc nhích.
Vương Cẩm Lăng mặc kệ những thứ đó, không chút khách khí lập tức cắt đứt mấy lời cay nghiệt của Nam Lăng Cẩm Phàm: “Cẩm Phàm hoàng tử có lòng, nhưng xin hoàng tử hãy nhớ rõ thân phận của mình, đây là Đông Lăng chứ không phải Nam Lăng, chuyện ở kinh thành Đông Lăng chúng ta không đến lượt ngài khoa tay múa chân.
’’
Chẳng trách Vương Cẩm Lăng lại tức giận như thế, sự thực là những chuyện mà Nam Lăng Cẩm Phàm và Dạ Diệp cấu kết với nhau làm quá rõ ràng, Phượng Khương Trần yêu cầu Dạ Diệp khiêng quan tài vào cũng là chuyện tốt, so với ầm ĩ bên ngoài, đóng cửa lại ầm ĩ còn đẹp mặt hơn rất nhiều.
“Đại công tử quay về rồi sao? Có vẻ như mấy chuyện bên ngoài đã xử lý xong xuôi, đúng là tiểu vương đã nhiều chuyện rồi.
’’ Ánh mắt Nam Lăng Cẩm Phàm hơi loé lên, vô cùng lạnh lùng, nhưng không hề kiềm chế tính tình của mình.
“Điện hạ biết mình nhiều chuyện là được rồi.
’’ Giọng nói Vương Cẩm Lăng dịu dàng ôn hoà, những gì hắn nói không giống như đang mắng người mà ngược lại như đang trần thuật sự thật, khiến người ta không thể phản bác.
“Khụ khụ…’’ Tây Lăng Thiên Lâm biết Nam Lăng Cẩm Phàm đang kiêng dè thân phận gia chủ Vương gia của Vương Cảm Lăng, vội vàng xen vào nói: “Đại công tử, Cẩm Phàm hoàng tử cũng chỉ lo lắng cho Phượng Khương Trần, nếu không có việc gì nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu thôi.
’’
Tây Lăng Thiên Lâm tin rằng, dựa vào năng lực của Dạ Diệp mà sức nặng của “lễ vật’’ kia, hắn nhất định có thể đánh bại được Phượng Khương Trần, cho nên hắn cũng không sốt ruột lắm.
Vương Cẩm Lăng quay lại nhanh như thế, có lẽ có kết quả bất ngờ, quả nhiên…