Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“…’’ Dạ Diệp che mặt lại, không thể tin nỗi nhìn Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần thế mà lại dám đánh hắn!
Nhưng vào lúc này, hắn lại không dám hé răng nửa lời, được rồi, hắn thừa nhận mình đang sợ hãi, hắn tin Phượng Khương Trần nói được sẽ làm được, thực sự bắt hắn cho rắn ăn, nhưng hắn không cam lòng, hao tốn nhiều công sức như vậy mới tìm được xương cốt, cuối cùng lại để
Phượng Khương Trần được hời…
Nhưng đánh thì sao nào?
Phượng Khương Trần kiêu ngạo mặt đối với với Dạ Diệp, hai mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.

Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Dạ Diệp!
Đám người Thái tử, Vương Cẩm Lăng, Thôi Hạo Đình, Trác Đông Minh lặng lẽ đứng bên cạnh Phượng Khương Trần, âm thầm bảo vệ nàng.

Cho dù Phượng Khương Trần ném vào mặt Dạ Diệp một cái tát thì sao chứ? Bọn họ không nghĩ Phượng Khương Trần đã làm gì sai, nếu đổi lại là bọn họ cũng sẽ làm như Phượng Khương Trần.

Dạ Diệp tuyệt đối không nên lấy thi cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân ra làm trò đùa, thậm chí còn luôn miệng nói muốn đưa đi cho chó ăn, nếu sau khi tìm thấy thi cốt của phụ mẫu nàng, Dạ Diệp phái người đưa đến, nói không chừng Phượng Khương Trần sẽ bỏ qua những hiềm khích trước đây, nhưng bây giờ…
Dạ Diệp nên cảm thấy may mắn vì mình có một người phụ thân quyền cao chức trọng, nếu hắn ta không phải là thiếu chủ Dạ Thành thì e là lúc này đã trở thành một khối thi thể không có sự sống, ánh mắt Phượng Khương Trần nhìn Dạ Diệp giống như đang nhìn một người chết.

Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm đều sửng sốt, bọn họ không ngờ một nữ tử như Phượng Khương Trần lại mang theo hận ý lớn đến thế, cảm giác căm phẫn này khiến hai người bọn họ cũng phải ớn lạnh.

Cả hai đều âm thầm cảm thấy may mắn, ngoài mặt bọn họ không hề liên quan đến vụ việc này, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là đồng loã mà thôi, cho dù Phượng Khương Trần ghi hận cũng không thể trút lên đầu bọn họ, hai người cực kỳ ăn ý lui về phía sau, âm thầm nấp trong đám đông, bọn họ không muốn biến mình giống như Dạ Diệp, trở thành kẻ địch công khai của Đông Lăng.

Bầu không khí im lặng quỷ dị khiến Dạ Diệp hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn che mặt, đờ đẫn nhìn Phượng Khương Trần, dường như không biết tiếp theo nên phải làm gì.

Mọi chuyện hoàn toàn vượt quá dự tính của hắn, hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu và tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Hắn dày công tìm kiếm xương cốt của Phượng Chiến và Lục Dĩ Mạt không phải để trả lại cho Phượng Khương Trần mà là muốn dùng nó để đả kích nàng ta, muốn nàng ta phải khóc lóc cầu xin hắn hãy trả xương cốt của phụ mẫu lại cho mình.

Nhưng kết quả thì sao? Đúng là Phượng Khương Trần đã khóc, nhưng không phải khóc lóc cầu xin mà là rơi những giọt nước mắt phẫn nộ tức giận, dáng vẻ giống như hận không thể xé xác hắn ra làm trăm mảnh rồi đưa đi chôn cùng với phụ mẫu nàng.

Dạ Diệp không muốn đối mặt với một Phượng Khương Trần như thế, nhưng… Hắn vẫn chưa huỷ hoại xương cốt của Phượng Chiến và Lục Dĩ Mạt, làm sao có thể cam tâm rời đi?
Nhưng không cam tâm thì còn có thể làm gì được, bây giờ hắn đã không còn cơ hội động thủ nữa rồi, trong lòng hắn đã vô cùng khiếp sợ, chỉ là không hạ thể diện xuống được mà thôi.

Dạ Diệp quật cường ngẩng đầu lên, trực tiếp đối mặt với Phượng Khương Trần, hắn tuyệt đối không thể rời đi như vậy được, Phượng Khương Trần bảo hắn cút hắn liền cút, vậy mặt mũi của hắn phải vứt ở đâu đây, mặt mũi của toàn bộ Dạ Thành phải đặt ở đâu?
Lúc này Dạ Diệp cần một bậc thang để bước xuống, Vương Cẩm Lăng biết nếu Dạ Diệp không đi, Phượng Khương Trần thực sự sẽ giết hắn, vì thế Vương Cẩm Lăng đá đá Thái tử, ra hiệu cho Thái tử nói gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui