Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Tôn Tư Hành lặng lẽ gật đầu, nhìn hai cỗ thi thể bên cạnh Phượng Khương Trần, hắn không khỏi nghĩ đến phụ mẫu mình, nếu một ngày nào đó, có người khiêng hài cốt của bọn họ đến trước mặt hắn, hắn sẽ làm gì đây?
Không… Không, không đâu.

Tôn Tư Hành liên tục lắc đầu, vẫn luôn tự nhủ với chính mình rằng, không có chuyện đó đâu, những chuyện như thế chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, phụ mẫu hắn vẫn còn sống khoẻ mạnh, hắn nhất định sẽ tìm được bọn họ.

Phụ mẫu hắn chỉ là mất tích mà thôi, trong đầu hắn vẫn còn có suy nghĩ này, nhưng sư phụ hắn thì sao? Hắn chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau đớn đến thấu tim, trong khi Phượng Khương Trần lại phải tự mình trải qua cảm giác ấy, hắn có thể tưởng tượng được lúc này nàng đang buồn bã và đau lòng đến nhường nào, nhưng hắn lại không thể làm gì được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc trời dần dần tối sầm lại, Phượng Khương Trần vẫn nằm gục đầu vào bên cỗ quan tài ấy, không có ý định đứng dậy.

Xuân Hội, Hạ Vãn, Thu Hoạ, Đông Tình sốt ruột không thôi, mấy lần muốn xông lên phía trước, nhưng lại bị Đồng Dao và Đồng Giác ngăn cản lại: “Tiểu thư biết mình đang làm gì, chúng ta là hạ nhân, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được.

’’
Đồng Dao và Đồng Giác đã ở bên cạnh Phượng Khương Trần một thời gian dài, các nàng hiểu rõ chủ tử của mình hơn bất kỳ ai khác, Phượng Khương Trần sẽ đau lòng, nhưng tuyệt đối không bao giờ đắm chìm trong cảm giác bi thương đến mức không thể kiểm soát bản thân.

Không khiến mọi người thất vọng, khi trời tối mịt đến mức không thể nhìn thấy gì nữa, Phượng Khương Trần đứng dậy.

Cả người lạnh đến cứng đờ, đôi môi tím tái nhưng đôi mắt kia lại sáng một cách đáng sợ.

Đồng Dao và Đông Giác hiểu rõ tiểu thư của bọn họ đã trở về với chính mình.

“Tiểu thư.

’’ Sáu nha hoàn vội vàng xông lên, áo choàng, khăn ấm, nước ấm, mỗi người đều cầm một thứ gì đó trên tay.

Chạm vào người Phượng Khương Trần mà cảm giác như đang chạm vào một khối băng, sáu người suýt nữa đã bật khóc thành tiếng một lần nữa, các nàng thực sự cảm thấy đau lòng thay cho Phượng Khương Trần, tiểu cô nương thân hình mảnh mai nhỏ bé nhưng lại phải mang trên lưng một xiềng xích nặng nề như thế.

Nếu ở trong một gia đình bình thường, có lẽ nàng sẽ là một tiểu cô nương chân chính được cha mẹ nuông chiều yêu thương từ nhỏ.

Phượng Khương Trần đứng im không nhúc nhích, để mặc bọn họ quấn chặt mình thành một chiếc bánh bao, lúc này nàng không thể bị ôm, nàng còn phải điều tra rõ những chuyện đã xảy ra năm xưa.

Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe lời người khác nói nữa, càng không tin…
“Sư phụ.

’’ Tôn Tư Hành nghẹn ngào một tiếng, ánh nến chiếu vào trên người Tôn Tư Hành càng làm nổi bật thân thể gầy yếu của hắn.

“Tư Hành đến rồi sao?’’ Quai hàm Phượng Khương Trần run lên, khoé miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong để Tôn Tư Hành không phải lo lắng cho nàng.

Mặc dù trong lòng tràn ngập nỗi buồn nhưng nàng vẫn không quên phu thê Tôn Chính Đạo cũng đang mất tích, Tư Hành nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ suy nghĩ rất nhiều, nhưng…
Khuôn mặt nàng đông cứng, căn bản không thể cử động.

“Sư phụ!’’
Hốc mắt Tôn Tư Hành chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống.

Bản thân sư phụ vẫn còn đang chìm đắm trong đau thương nhưng vẫn muốn an ủi hắn, so với nổi đau trong lòng sư phụ, một chút đau xót của hắn chẳng là gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận